Oan Gia Thiên Định

Chương 15: Sói cắn

Trước Sau

break

Thanh Hoan rón rén chui vào phòng, thở cũng không dám thở mạnh. Trong lòng thầm oán thán: Làm tặc đúng thật chẳng dễ gì.

Màn lụa buông mỏng, Cố Phong Mạnh khoác trung y trắng nằm nghiêng trên giường. Cửa sổ mở rộng, gió xuân lướt qua cuốn theo vài cánh lê bay vào, rơi xuống trước ngực hắn, hòa cùng mùi trầm nhàn nhạt, tươi mát dễ chịu.

Giường còn trống một nửa, vừa khéo đủ chỗ cho thân hình nhỏ nhắn của Thanh Hoan nằm xuống.

Nàng quỳ gối bên giường, vuốt cằm trầm ngâm suy nghĩ: Nên ôm thế nào mới tính là thân mật đây?

Hồi nhỏ chơi trò gia đình với Cố Phong Mạnh, hình như từng diễn phu thê. Khi ấy ôm thế nào nhỉ?

A! Hình như là ôm từ phía sau, còn đập đập vài cái cho có lệ.

Suy nghĩ một hồi, nàng mới cẩn thận nằm xuống, tay phải khẽ đặt lên người hắn, tay trái thì lơ lửng giữa không trung, vòng kiểu gì cũng không qua được.

Mắt Cố Phong Mạnh nhắm hờ, chân mày hơi nhíu, môi mỏng mím chặt, sống mũi cao thẳng, trên sống mũi còn có một nốt chu sa nhàn nhạt.

Thanh Hoan nhìn đến thất thần, lắc đầu lẩm bẩm: “Nằm không ngay ngắn gì cả, thế này ta biết ôm kiểu gì a a!”

Vừa dứt lời, Cố Phong Mạnh bỗng xoay người.

Thanh Hoan mừng rỡ, ngay lập tức ngồi dậy, hai tay chống lên hai bên người, thân mình hơi khom xuống.

Suy đi tính lại, nàng thế mà... cưỡi lên người hắn, cả người chậm rãi áp xuống.

Gió bên ngoài thổi vù vù, trong ngực nàng, trống trận cũng nổi lên dồn dập.

Thanh Hoan thầm nghĩ: Như này chắc đủ thân mật rồi nhỉ?

Nghe mẫu thân nói, tu trăm năm mới chung thuyền, tu ngàn năm mới chung gối. Giờ, nàng không những nằm giường hắn, mà còn ôm, còn đè, này… ngàn năm duyên phận cũng coi như tiêu hao gần hết.

Sau một hồi lăn qua lộn lại, Giang Thanh Hoan rốt cuộc hài lòng trở về phòng ngủ. Nào ngờ vừa bước tới cửa, lại nghe sau vách truyền đến tiếng nước róc rách — có người đang tắm.

***

Ngày hôm sau.

Nghe tin Giang Thanh Hoan bị đưa lên chùa, Dư Vãn Vãn hả hê vô cùng.

Giang gia có sủng ái nàng đến đâu, cuối cùng chẳng phải vẫn bị nàng ta hại cho thanh danh thê thảm? Giờ thì hay rồi, bị đày lên chùa quét lá tụng kinh, cũng coi như báo ứng!

Cùng lúc ấy, Giang gia tổ chức hoa yến, mời hết quý nữ trong kinh thành.

Dư Vãn Vãn tất nhiên có tên trong danh sách. Tuy là thứ nữ, nhưng Dư phu nhân chỉ có mình nàng là con gái, bởi thế mỗi lần tham dự yến tiệc, đều không quên mang theo.

Sáng hôm ấy, Dư Vãn Vãn trang điểm kỹ lưỡng, khoác lên mình bộ xiêm y hải đường nổi tiếng một thời, tóc búi cao cài trâm ngọc bích sáng rỡ. Vốn đã diễm lệ thiên thành, nay lại càng thêm phần đoan trang quý nhã.

Buổi yến lần này do Bạch Niệm Từ đích thân chủ trì. Từ cách bày biện đến tiếp đón khách khứa đều chu toàn, không chê vào đâu được. Vậy mà vẫn có người chép miệng khinh miệt:

“Quả nhiên là con gái nhà võ tướng, bày tiệc chẳng có lấy nửa phần tao nhã.”

“Cái gì mà con gái nhà võ tướng? Bạch gia bị lưu đày cả rồi, nàng ta còn xứng là thiên kim tiểu thư nữa sao?”

“Giang gia cũng rộng lượng thật, loại người như vậy mà còn giữ lại trong phủ. Đáng tiếc cái bụng kia hơn một năm rồi vẫn không thấy động tĩnh gì.”

Bạch Niệm Từ đứng gần đó, lời người ta nói, nàng nghe rõ mồn một. Chỉ là không buồn phản ứng, lặng lẽ đưa rượu lên môi—loại chuyện thế này, nào phải lần đầu nàng gặp.

Dư Vãn Vãn ngồi một bên, thấy thế thì đắc ý, ngửa cổ uống cạn rượu trong ly, “Rượu gì mà khó uống thế này! Giang gia định đãi khách như vậy sao!”

Bạch Niệm Từ lạnh nhạt quay lại nhìn.

Dư Vãn Vãn thấy nàng nhìn mình như thế càng bực bội: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta nói ngươi đấy, thứ không biết liêm sỉ!”

Lời còn chưa dứt, bỗng đâu một tiếng “vù” xé gió lao tới.

Một con sói nhỏ không biết từ đâu lao ra, phi như bay về phía nàng. Thân hình tuy không lớn, nhưng ánh mắt hung hăng, nanh trắng nhọn hoắt lóe sáng giữa ban ngày.

Dư Vãn Vãn hoảng hốt muốn chạy, nào ngờ vấp trúng tà váy, ngã nhào xuống đất. Sói con không khách sáo, lao lên cắn vào người nàng.

Khi hạ nhân lao tới kéo sói con ra, xiêm y nàng đã đầm đìa máu.

Dư Vãn Vãn đau đớn kêu gào: “Giết chết con súc sinh này cho ta!”

Giữa lúc hỗn loạn, từ trên hiên, một giọng nói lười biếng vọng xuống: “Dư tiểu thư đúng là uy phong, sói nhà ta cũng muốn đánh chết?”

Tất cả đồng loạt ngẩng đầu.

Chỉ thấy Cố Phong Mạnh ngồi trên tường, vẫy tay một cái, sói con lập tức giãy khỏi đám người, ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn.

Dư phu nhân biến sắc: “Cố công tử, Vãn Vãn nhà ta bị sói cắn trọng thương, ngài cũng nên cho chúng ta một lời giải thích!”

Cố Phong Mạnh vuốt ve lông sói, mắt không nhìn xuống, chỉ bình thản nói: “Quý phủ đông người như vậy, vì sao sói con chỉ cắn mình Dư tiểu thư, không cắn người khác, Dư tiểu thư nên tự hỏi lại mình trước.”

Dư Vãn Vãn ôm vết cắn, vừa đau vừa tức, quát: “Ta không phải Giang Thanh Hoan, sao có thể bị sói cắn được!? Nhất định là ngươi sai nó làm!”

Cố Phong Mạnh nhướn mày, giọng lạnh đi ba phần: “Ồ? Giang Thanh Hoan thì nhất định phải bị sói cắn?”

“Bởi vì ——”

Biết mình lỡ lời, Dư Vãn Vãn lập tức im miệng.

Bạch Niệm Từ không biết từ đâu bước ra, tiếp lời: “Bởi vì chính Dư tiểu thư đã bỏ cây nữ lang vào rượu của Thanh Hoan. Thứ đó dễ khiến sói bộc phát thú tính.”

Cả đám người xôn xao, kinh ngạc nhìn về phía Dư Vãn Vãn.

Dư Vãn Vãn nghiến răng: “Đừng có nói bậy! Ngươi có bằng chứng không?!”

Bạch Niệm Từ không vội, lấy ra một tờ giấy nhỏ từ trong tay áo, giơ lên cao, “Cây nữ lang không phải dược liệu phổ biến. Gần đây chỉ có người của Dư tiểu thư tới mua thứ này tại quầy thuốc.”

Dư Vãn Vãn tức giận: “Ngươi… ngươi câm miệng! Loại hạ tiện như ngươi thì có tư cách gì điều tra ta? Thứ con gái tội thần mà còn mặt dày câu dẫn biểu ca ta, lại quyến rũ cả Giang Hạc An—”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc