Oan Gia Thiên Định

Chương 14: Sẽ có người tin là thật đấy

Trước Sau

break

Toàn thân nàng phút chốc hóa thành tượng đất, áo thêu bạch ngọc phủ kín bùn lầy, duy chỉ có đôi mắt kia vẫn long lanh tựa suối, sáng ngời đến không tưởng.

Cố Phong Mạnh thế mà nhất thời không rời mắt nổi. Hắn nhìn nàng, rồi cúi đầu ngậm lấy bánh hoa đào trong lòng bàn tay.

Môi thiếu niên mềm lạnh như mưa đầu xuân, lướt qua qua lòng bàn tay khiến tim nàng bất giác ngứa ngáy.

Ánh mắt hắn chuyển qua hai con lang, một lớn một nhỏ phía sau nàng, giọng khàn khàn: “Con súc sinh kia có làm ngươi bị thương không?”

Lang chết thì vẫn là lang, vẫn mang nguy hiểm khôn lường.

“Không có.” Thanh Hoan thành thật, “Nó khó sinh, ta giúp nó kéo tiểu lang con ra.”

Tiểu lang con ngây ngô rúc vào bụng mẹ mà không biết lang mẹ đã chẳng còn.

Khó sinh...

Cố Phong Mạnh thần sắc phức tạp: “Nếu bây giờ có hai con lang, một già yếu bệnh tật, một đang mang thai. Nếu bắt buộc phải giết một con, ngươi sẽ giết con nào?”

“Đương nhiên giết con già.” Thanh Hoan yếu ớt nói: “Ta không phải lang, nhưng vạn vật đều có sinh mệnh. Có sinh thì mới có hy vọng.”

“Chỉ là sao ngươi hỏi câu kỳ lạ vậy? Ta sao nhất định phải giết một con?”

“Không có gì, thuận miệng hỏi thôi.”

Thấy y phục nàng ướt sũng, thân thể lại run rẩy vì lạnh, Cố Phong Mạnh liền đứng dậy, đi về phía Lang Vương.

Hắn rút chùy thủ, nhưng ngay lúc sắp hạ đao lại dừng lại, quay đầu dặn: “Quay lưng đi, bịt tai lại. Ta chưa cho phép thì tuyệt đối không được quay đầu.”

Thanh Hoan khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, vừa che tai vừa lẩm bẩm: “Nể tình hôm nay ngươi cứu ta, ta nhịn.”

Không ai đáp lời. Chỉ có một tấm da thú nhẹ nhàng phủ lên vai nàng, hơi ấm theo đó len lỏi vào da thịt.

Không cần nhìn cũng biết, đó là da sói.

Cố Phong Mạnh cắt ra, rồi khoác lên cho nàng sưởi ấm.

“Da lang bị nước mưa giặt qua, miễn cưỡng dùng được.” Hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi lùi vào góc kia sẽ ấm hơn.”

Thanh Hoan hé mắt, phát hiện bộ da này không có đầu, mùi máu rất nhạt, nhìn là biết đã xử lý qua.

Cố Phong Mạnh ngồi canh ở cửa hang, mặc cho mưa vần gió vũ cũng không nhúc nhích.

Thanh Hoan nhìn hắn hồi lâu. Dù khuôn mặt Cố Phong Mạnh còn vài nét trẻ con, nhưng ánh mắt lại trầm ổn lạ thường.

Hai người ngồi sát cạnh nhau, chẳng ai đụng vào ai, nhưng hơi ấm lặng lẽ truyền sang như một mạch nước ngầm.

Nàng khẽ nói: “Ngươi tới cứu ta, nếu ta bình an mà ngươi lại đổ bệnh, vậy thì...”

Cố Phong Mạnh cúi đầu, tóc ướt nhẹ lướt qua má nàng. Thanh Hoan ngại ngứa, đưa tay vén tóc hắn ra sau: “Bệ hạ sẽ trách ta mất.”

Hoàng thượng và Cố Trường Huyên là phu thê tình thâm, bởi thế lại càng thương yêu Cố Phong Mạnh.

Cố Phong Mạnh nhìn nàng hồi lâu, hừ lạnh: “Đồ vô lương tâm.”

Thanh Hoan không chịu yếu thế: “Đồ miệng độc tim đen!”

Hai người giận dỗi, quay lưng về phía nhau, không ai nói thêm câu nào.

Không biết đã qua bao lâu, Thanh Hoan đang lim dim thì nghe hắn hỏi: “Ngươi nói ai thắng được Lang Vương thì gả cho người đó?”

Giang Thanh Hoan: “Chỉ là tiện miệng nói bừa để đuổi Lý Hồi Chu đi thôi, ngươi hỏi làm gì?”

“Không có gì.” Hắn nén giọng, nhưng vẫn nghe ra sự bực dọc: “Giang Thanh Hoan! Ngươi có thể đừng đem chuyện hôn nhân đại sự ra làm trò đùa được không? Sẽ có người tin thật đấy!”

Thanh Hoan nhíu mày: “Ta chỉ thuận miệng nói. Trừ Lý Hồi Chu ra, ai ngốc đến mức tin là thật chứ?”

Cố Phong Mạnh không đáp.

Ngoài trời, mưa nhỏ dần. Thanh Hoan cựa mình, định ra ngoài thăm dò động tĩnh. Vừa mới đứng dậy thì phía sau chợt vang lên giọng nói trầm ấm: “Trước kia ngươi nói sẽ đáp ứng ta một việc. Giờ còn tính không?”

Tưởng hắn ngủ rồi, Thanh Hoan giật mình hoảng sợ, vội vỗ ngực trấn an: “Ta hứa thì sẽ giữ lời. Ngươi nói đi.”

“Ta muốn ngươi tự tay khâu cho ta một sợi dây buộc tóc.”

Thanh Hoan như không tin vào tai mình, hỏi lại lần nữa: “Dây buộc tóc? Chỉ vậy?”

Cố gia cơ nghiệp đồ sộ, cái gì không đòi, lại đòi sợi dây buộc tóc?!

Hắn cười lạnh: “Phải do ngươi tự khâu, không được nhờ người khác. Với tay nghề thêu vá của ngươi, làm được cái này cũng coi như kì tích rồi.”

“Biết ngay ngươi không có ý tốt mà!” Thanh Hoan chống nạnh, tức đến phồng má.

Cố Phong Mạnh tâm trạng đột nhiên tốt hẳn, đuôi mắt cong cong: “Phải, bổn công tử chính là muốn làm khó ngươi. Có làm không?”

“Làm thì làm, ta sợ chắc!” Thanh Hoan quay đầu lè lưỡi.

Mưa bụi cuốn trôi cả vết máu lẫn muộn phiền. Trong làn sương mờ phủ trúc xanh, một đoàn người ngựa phi tới.

Thanh Hoan mừng rỡ nhảy vọt: “Bọn ta ở đây! Ở đây!”

Thái tử đích thân dẫn người đến, thấy hai người an toàn thì thở phào. Nếu xảy ra chuyện trong xuân yến, đừng nói đến phụ hoàng, chỉ riêng Giang Quốc Công khóc thôi cũng đủ khiến phủ Thái tử ngập ba ngày ba đêm rồi.

Thấy Cố Phong Mạnh toàn thân ướt sũng, Thái tử cởi áo khoác choàng lên người hắn, “Cô điều động hết thảy thị vệ, cuối cùng chỉ mình ngươi tìm được Giang nhị tiểu thư. Phong Mạnh, lần này ngươi lập công lớn.”

Thanh Hoan nghe vậy vừa vui vừa tủi. Tất cả đều đi tìm, chỉ có Cố Phong Mạnh tìm được nàng?

Nàng thoáng nhớ tới lời Tuệ Năng đại sư nói, liền len lén nhích lại gần hắn.

Nếu đã không tránh được nghiệt duyên, vậy thì cắt đứt sớm cho rồi.

Dù hôm nay hắn cứu nàng, nhưng mỗi lần gần hắn nàng lại gặp xui, còn bị trào phúng, thôi thì...

Nàng lén nhích lại gần, rồi lại gần thêm chút nữa…

Ngay khi định chạm vào tay hắn, Cố Phong Mạnh đã lùi nửa bước. Thanh Hoan lảo đảo suýt ngã, chỉ thấy hắn cong môi cười xấu xa: “Giang tiểu thư đứng không vững, hay là mau về nghỉ ngơi đi?”

Thanh Hoan vừa tức vừa chột dạ, trừng hắn một cái, sau đó theo Thái tử rời đi, không thèm quay đầu lại.

Đêm tối, trăng mờ gió lớn, đúng là thời điểm tốt để làm chuyện xấu.

Thanh Hoan thay một thân hắc y, che kín mặt, trông chẳng khác gì đại hiệp bước ra từ thoại bản.

Chỉ là, bên Cố Phong Mạnh có một tên sai vặt tên là Tân Sinh. Kẻ này tai thính mắt tinh, võ nghệ cao cường, gió thổi lá rơi cũng nghe được. Nàng đành dè chừng ba phần, rồi lại thêm ba phần.

Nàng trèo lên cây thanh mai trước viện, chẳng may dẵm gãy một cành nhỏ. Giật mình, nàng vội ngó vào trong — may thay, không ai phát hiện. Đến khi nhảy xuống lại đá rơi một viên gạch, nhưng vẫn là… không ai phát hiện.

Thanh Hoan đắc ý, mò tới phòng của Cố Phong Mạnh, không biết rằng trong một góc, Tân Sinh trở mình thở dài: Công tử cũng thật là, muốn Giang nhị tiểu thư đến thì cứ nói thẳng, cứ phải giả thần giả quỷ như này, hại ta ngủ cũng không yên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc