Oan Gia Thiên Định

Chương 13: Đỡ đẻ

Trước Sau

break

Không rõ từ lúc nào, lồng sắt đã bị mở, Lang Vương gầm gừ rồi lao thẳng về phía đám đông. Chớp mắt, người ngã ngựa đổ, cảnh tượng hỗn loạn không sao tả xiết.

“Hộ giá! Mau hộ giá!”

Tiếng la hét vang khắp nơi, Thanh Hoan trơ mắt đứng nhìn Lang Vương đang lao về phía mình.

“Tỷ tỷ! Chạy mau!” Ngũ hoàng tử thất kinh, định cất bước bỏ chạy mà hai chân như hóa đá, không sao nhúc nhích nổi.

Hôm nay hắn lén ra ngoài cung chơi, không mang theo hộ vệ. Nếu bị Lang Vương cắn, e là khó toàn mạng.

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Thanh Hoan nghiêng người đẩy hắn sang một bên.

Lang Vương bổ nhào tới, vồ trúng vai nàng. Thanh Hoan nghiêng mình né tránh, nhưng vẫn bị ngoạm trúng vạt áo.

Ngay lúc tưởng sắp mất mạng, nàng bỗng nhớ đến câu nói của Cố Phong Mạnh khi dạy nàng cưỡi ngựa: “Ngựa mà nổi điên, cứ ghì chặt cổ rồi nằm sát lưng nó, may ra còn chết chậm chút.”

Nghĩ thế, nàng liền ôm chặt lấy cổ Lang Vương, sống chết không buông. Kỳ lạ là nó không hất nàng xuống mà lùi dần về sau, tránh xa tầm bắn của cung tiễn, rồi xoay người chạy mất.

Ngay sau đó, Cố Phong Mạnh cũng thúc ngựa đuổi theo.

***

Lâm Trĩ Ngư chân run bần bật, rõ ràng nhát gan mà vẫn cố hỏi: “Thái tử điện hạ, vì sao ngài không cứu muội ấy?”

Thái tử chau mày: “Con lang kia rất khôn, biết chúng ta không tha cho nó nên bắt Giang nhị tiểu thư làm con tin. Khoảng cách quá xa, không thể dùng tên hạ gục.”

Nước mắt Lâm Trĩ Ngư tuôn như mưa: “Vậy muội ấy có cơ hội sống sót không?”

Thái tử giơ tay ra hiệu thị vệ tản đi tìm, giọng trầm xuống: “Còn phải xem tạo hóa.”

***

Lang Vương chạy đến một sơn động rồi dần kiệt sức, nằm bẹp dưới đất.

Lúc này, Giang Thanh Hoan mới nhận ra trong không khí nồng nặc mùi máu.

Thấy nó yếu, nàng toan lén bỏ chạy, nào ngờ vừa xoay người đã bị Lang Vương cắn trúng tay.

Lực cắn không mạnh, nhưng cũng đủ khiến nàng không dám nhúc nhích.

“Ta cầu xin ngươi… thả ta đi… ta không nhốt ngươi, cũng chưa từng hại ngươi mà…”

Bên ngoài sấm sét ầm trời, mưa gió cuồng nộ. Giang Thanh Hoan sợ đến sắc mặt trắng bệch, cả người run như cầy sấy, cuối cùng nhịn không được, quỳ sụp trước Lang Vương, nước mắt lưng tròng: “Ta biết… ta làm đổ tượng nữ thần Tam Sinh là… là bất kính. Nhưng cũng không đến mức trừng phạt ta như thế chứ? Phái một con lang yêu tới ăn ta, ô ô ô… Ta sai rồi. Thật sự không dám nữa… Nếu lần này sống sót trở về, ta nhất định đúc tượng, ngày ngày dâng hương cầu phúc!”

Nàng tin rồi, thật sự tin rồi. Từ nay về sau quyết không dám mở miệng nói thần phật là gạt người nữa.

Một vũng máu loang ra dưới bụng Lang Vương, cái đầu nhỏ đang từ từ chui ra khỏi thân thể. Lang Vương rống lên một tiếng, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người nàng.

Thanh Hoan theo bản năng lùi về sau một chút, lắp bắp: “Ngươi... chẳng lẽ muốn ta đỡ đẻ?”

Lang Vương im lặng, cả thân mình đổ sụp xuống đất, song móng vuốt vẫn ghì chặt lấy tay nàng không chịu buông.

“Được rồi, ta giúp ngươi sinh con, nhưng ngươi phải hứa không được cắn ta đâu đấy.” Nàng nói, Lang Vương thế mà thật sự gật đầu!

Nước ối lẫn máu loãng tràn ra như suối. Tiểu lang non ra đời trong cảnh tượng vô cùng thê thảm. Giang Thanh Hoan nín thở, nhắm mắt đưa tay nắm lấy cái đầu nhỏ đang nhô ra, dốc sức kéo ra ngoài.

Lang Vương đau đến toàn thân run rẩy, móng vuốt cào sâu vào đất đá, nhưng vẫn không hề làm tổn thương tay nàng.

Chỉ qua một tuần trà, Giang Thanh Hoan chết lặng nhìn thi thể Lang Vương không còn hơi thở, bên cạnh là tiểu lang non đang rúc vào xác mẹ. Chân tay nàng mềm nhũn, đứng không nổi.

Một tia sét xé ngang bầu trời, ánh sáng chớp giật soi rõ một bóng đen xuất hiện ở cửa hang. Bóng dáng mơ hồ, mặt mũi không rõ, chỉ thấy sát khí âm u nặng nề.

Giang Thanh Hoan cả kinh, vội trốn vào góc động, khóc không thành tiếng: “Ngươi... ngươi lại là cái thứ gì! Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi làm gì cũng đừng tìm ta, ta... ta không có làm gì hết!”

Nàng cảm thấy ủy khuất tới cực điểm. Rõ ràng chỉ là đi tham dự sinh thần của trưởng công chúa, vậy mà bị một con lang tha vào sơn động, còn bị ép đỡ đẻ. Chưa nói đến chuyện thi thể còn nằm bên cạnh, giờ lại thêm một bóng đen chẳng rõ là người hay quỷ, thật đúng là hoạ vô đơn chí!

Toàn thân bê bết máu, xiêm y rách rưới, tóc tai rối bời. Tiểu cô nương ngày thường lanh lợi hoạt bát, giờ chỉ còn lại dáng vẻ sợ hãi rúc trong góc, run rẩy như cành liễu trước gió.

Yết hầu người nọ khẽ chuyển động, ánh mắt lạnh lẽo ban nãy đã sớm tan đi, chỉ còn lại chút áy náy sâu dưới đáy mắt. Hắn chậm rãi cất lời, giọng khàn khàn: “Đừng sợ. Là ta.”

Nghe tiếng, Thanh Hoan ngẩng đầu. Vừa thấy rõ người tới là ai, chân nàng run lên, lảo đảo đứng dậy, “Cố Phong Mạnh, là ngươi?”

Cố Phong Mạnh siết chặt tay. Trong tay hắn là một sợi dây buộc tóc còn dính vài vệt máu chưa khô.

Vừa rồi tìm Thanh Hoan chưa lâu, hắn đã nhặt được sợi dây này rơi giữa đường.

Hắn nâng dây cột tóc lên, khóe môi cong cong, chậm rãi mở miệng: “Ta còn tưởng ngươi chết rồi, đang nghĩ nên chọn chỗ nào chôn ngươi cho đẹp mắt chút.”

Giang Thanh Hoan: “…”

Nàng khóc không nổi nữa, chỉ muốn đánh người.

Cố Phong Mạnh tựa lưng vào vách đá, từ từ ngồi xuống. Một tay hắn tùy ý đặt trên đùi, tay kia thò vào trong áo lấy ra một cái bánh nhị, ném qua: “Cầm lấy mà ăn. Chúng ta tạm thời chưa ra khỏi đây được. Ngươi mà chết đói trước khi ta tìm được người cứu, ta cũng không biết ăn nói thế nào với Giang bá phụ.”

Thanh Hoan bẻ đôi, chia cho hắn một nửa: “Ngươi cũng đừng đói chết.”

Cố Phong Mạnh liếc nàng: “Ta không thích ăn cái này.”

“Vậy ăn cái này.” Nàng lục lọi trong tay áo, lấy ra một miếng bánh hoa đào nhỏ nhét vào tay hắn.

Nàng cúi đầu, cắn một miếng bánh nhị, giọng lí nhí: “Ta không muốn nợ ân tình người khác.”

Bùn đất lẫn nước mưa bám đầy vạt áo, lấm lem văng cả lên mặt Cố Phong Mạnh. Người và ngựa đều đã kiệt sức. Có lẽ vì quá mệt, giọng hắn khàn hẳn đi: “Không còn sức.”

Nói xong câu đó, hắn lại thấy hối hận. Vạn nhất nàng chê hắn phiền phức, không cho hắn bánh nữa thì sao?

“Để ta đút ngươi ăn.”

Nói rồi, nàng ngồi xổm xuống trước mặt Cố Phong Mạnh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc