Oan Gia Thiên Định

Chương 12: Ai giành được Lang Vương, ta liền gả cho người đó

Trước Sau

break

Thanh Hoan lắc đầu: “Ta không cần ngươi tặng gì hết.”

Hồi nhỏ, nàng từng tặng cho Cố Phong Mạnh một chiếc vỏ kiếm làm quà sinh nhật.

Kết quả, hắn hồi lễ bằng một cái hộp chứa đầy sâu bọ, dọa nàng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.

Từ đó về sau, cứ đến sinh thần là nàng né hắn như né tà, sống chết cũng không nhận quà nữa.

Cách đó không xa, Lý Hồi Chu đang ngồi tự an ủi chính mình. Giang Thanh Hoan tuy ngang ngược, nhưng Giang gia quyền thế hiển hách. Nếu cưới được nàng, Giang Quốc Công ắt sẽ đưa sính lễ mười dặm hồng trang, còn thêm phần trợ cấp hậu hĩnh cho bên nhà đẻ.

Tuy nói là Lý gia gạt Giang Quốc Công ở rể để cưới nàng, nhưng từ xưa tới nay, nữ tử xuất giá chẳng phải cũng là dâng trọn thân tâm. Ở rể hay gả nữ, xét cho cùng thì khác gì nhau?

Nghĩ vậy, trong lòng Lý Hồi Chu mới nguôi ngoai đôi chút.

Hắn bước đến gần, ngữ khí hòa hoãn hơn ban nãy mấy phần: “Giang nhị tiểu thư, nghe mẫu thân nói, tháng sau là sinh thần của nàng. Gần đây ta có được một khối đá quý, nàng muốn khắc thành hình gì, cứ việc nói, ta sẽ sai thợ làm. Xem như chút tâm ý.”

Chưa kịp để Thanh Hoan mở miệng, Cố Phong Mạnh đã lên tiếng trước: “Tặng quà mà còn hỏi người ta thích kiểu gì, Lý công tử thật là có lòng.”

“Tại hạ dốt nát, chỉ sợ không đoán đúng tâm ý của Giang nhị tiểu thư, đành dùng hạ sách này. Tuy có phần thô thiển, nhưng cũng là chút lòng thành, mong nàng không chê.”

Cố Phong Mạnh hờ hững liếc qua, chậm rãi lặp lại: “Lòng thành?”

Ánh mắt lạnh như gió bấc, khiến lông tơ trên người Lý Hồi Chu dựng đứng hết cả lên. Hắn cười gượng, cố lấy giọng hòa nhã: “Cố công tử sao lại nhìn tại hạ như vậy?”

Thanh Hoan chẳng buồn xem tiếp vở kịch này. Nàng ghét nhất là thứ nam nhân giả vờ tình thâm ý trọng. Ánh mắt đảo quanh một vòng, tiện tay chỉ về phía chuồng nhốt Lang Vương, hờ hững nói: “Nếu Lý công tử thật lòng thì hãy đi giành con Lang Vương kia về cho ta.”

“Lý mỗ không giỏi cưỡi ngựa bắn cung… nhưng nếu nàng thích, ta có thể mua cho nàng một con.”

Giang Thanh Hoan ngẩng đầu, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: “Một con Lang Vương mà còn tranh không nổi, nói gì đến thật lòng? Giang Thanh Hoan ta chọn phu quân phải là người dũng mãnh oai phong, bằng không thì đừng hòng lọt vào mắt.”

Lý Hồi Chu mặt mày xám ngoét, nhưng bị ép đến nước này, cũng chỉ đành nghiến răng đi thay y phục cưỡi ngựa.

Phía bên kia, Cố Phong Mạnh hiếm khi nghiêm túc nhìn nàng: “Ngươi nói thật?”

Ánh mắt hắn sâu như đáy hồ, tương phản hoàn toàn với bộ hồng y rực rỡ.

Chỉ là cái cớ thuận miệng nói ra, nhưng Cố Phong Mạnh đã hỏi, nàng cũng không ngại thuận theo: “Phải. Ai có thể đoạt được Lang Vương khiến ta vui lòng, ta liền gả cho người đó.”

Ai chả biết, người định sẵn thắng cuộc trong xuân yến này là hoàng tử. Đám con cháu thế gia dù có lòng muốn trổ tài, cũng không dám vượt mặt.

***

Trong sân náo nhiệt dị thường. Đám công tử thế gia ai nấy đều dốc hết tài nghệ, nhưng so với mấy vị hoàng tử thì còn kém hơn vài phần.

Lễ nghi phép tắc, vốn là bài học đầu đời của người xuất thân danh môn.

“Tam hoàng tử cung thuật cao minh, lại dùng cung tên do bệ hạ ban tặng, lần này e là thắng chắc.”

“Nhị hoàng tử cưỡi ngựa nhanh như gió, khó ai bì kịp.”

“Ngũ hoàng tử… ăn thật ngon miệng.”

Thái tử phẩm hạnh cao quý, tài đức vẹn toàn. Các hoàng tử khác hoặc còn nhỏ, hoặc ham chơi, không có ý tranh ngôi vị nên quan hệ giữa các huynh đệ khá hòa thuận, thậm chí còn hơn nhiều thế gia.

Ngũ hoàng tử đang nhai kẹo hồ lô, chợt thấy có bóng người áp xuống. Thái tử khẽ hỏi: “Tiểu Ngũ, đệ thấy ai sẽ giành được hạng nhất?”

Ngũ hoàng tử liếm mép, hạ giọng như kể chuyện bí mật: “Ta nói thật, hoàng huynh đừng nói với ai nhé.”

Lần trước hắn lỡ miệng khen Tam ca giỏi hơn Tứ ca, kết quả bị Tứ ca giận dỗi đoạt mất xiên đường hồ lô.

“Được, huynh hứa.”

“Nếu cửu cửu của ta muốn thì nhất định sẽ thắng. Còn nếu người không muốn… ta cũng đành bó tay.”

Cửu cửu mà hắn nhắc tới, chính là Cố Phong Mạnh.

Thái tử nhìn theo ánh mắt đệ đệ, thấy Cố Phong Mạnh hồng y nổi bật, cung tiễn như thần, mỗi mũi tên đều xuyên hồng tâm, thậm chí còn bắn ngã cả bia ngắm.

“Hắn là nhân tài nên được bồi dưỡng.”

“Đã là nhân tài, sao phụ hoàng không để cửu cửu ra làm quan?”

Cố Phong Mạnh từng vào trường thi, nhưng bài chưa chấm đã bị xé. Muốn ra trận, tên lại bị gạch khỏi danh sách.

Thái tử xoa đầu Ngũ hoàng tử, “Không phải phụ hoàng cố tình gây khó dễ… mà là… thôi bỏ đi. Giang nhị tiểu thư đến rồi, nghe nói nàng hay mang theo đồ ngon. Đệ không đi tìm nàng sao?”

Ngũ hoàng tử nghe vậy mắt sáng rỡ, cười toe rồi lon ton chạy đi.

***

Ngũ hoàng tử chạy tới, gọi mấy tiếng mà nàng vẫn đứng yên như tượng, mắt không rời khỏi sân bãi.

“Thanh Hoan tỷ tỷ, tỷ đang nhìn cửu cửu của ta đúng không?” Ngũ hoàng tử cười hì ngồi xổm bên cạnh.

Thanh Hoan chớp mắt hoàn hồn, tiện tay nhét bánh vào miệng hắn, lẩm bẩm: “Cố Phong Mạnh bị điên rồi chắc?”

Trong sân.

“Cố công tử thắng trò bắn tên!”

“Cố công tử thắng trò ném thẻ vào chum rượu!”

“Cố công tử thắng trò đá cầu!”

Mỗi trò chơi trong yến tiệc đều có thưởng, thắng một lần được tặng một dải lụa màu. Giờ nhìn sang Cố Phong Mạnh, lụa trên người hắn nhiều đến mức đủ may thành cả bộ xiêm y.

Các công tử ngáp ngắn ngáp dài, tiếng oán thán lan khắp sân. Ai nấy đều bĩu môi chê hắn ương ngạnh khó bảo, đến cả mặt mũi hoàng tử cũng không nể.

Đám cô nương trong thành nghe đồn Cố gia Cố công tử chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, giờ tận mắt chứng kiến, lại cảm thấy không giống chút nào.

Dương Thiên Sơn thở không ra hơi: “Cố Phong Mạnh, ngươi thật quá đáng! Bọn ta muốn nhường hoàng tử thắng, ngươi thì hay rồi, gì cũng giành sạch!”

Cố Phong Mạnh hiếm khi có tâm trạng tốt, nhướng mày: “Nếu không phục, ngươi với ta tỉ thí một trận? Không cần nhường, được chứ?”

“Không không, ta mệt rồi!” Dương Thiên Sơn lắc đầu như trống bỏi, “Ngươi cứ cầm hết lụa màu đi đổi con lang kia đi.”

Cố Phong Mạnh xách theo cả đống lụa nhảy xuống ngựa, khí thế bừng bừng đi đổi Lang Vương.

Đột nhiên một tiếng hú dài vang lên, chim chóc trong rừng hoảng sợ bay tán loạn.

“Lang Vương chạy rồi!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc