Trưởng công chúa trước giờ không thích những buổi tiệc quá mức kiểu cách. Mấy vị tiểu thư mở miệng ra là ‘phụ mẫu chi mệnh, môi châu nhả ngọc’, từng câu từng chữ cứng nhắc như đọc ra từ sách lễ. Sinh thần mà chẳng khác gì buổi giảng đạo, nàng nghe muốn buồn ngủ.
Vì thế nàng dứt khoát hạ lệnh, gọi đám tiểu thư công tử ra biểu diễn tài nghệ, nói là tuổi trẻ khí huyết sung mãn, nhìn vui mắt hơn nhiều.
Mà xuân yến hằng năm vốn chỉ dành cho đám hậu bối, bởi vậy ngoại trừ Thái tử và Trưởng công chúa ra, trong tiệc toàn là công tử tiểu thư đang độ xuân sắc.
Đám công tử như cá gặp nước, ai nấy đều trổ tài ra sức, chỉ mong mượn dịp này tranh thủ ghi điểm trong mắt giai nhân.
Dư Vãn Vãn đã sớm sai nha hoàn chuẩn bị y phục cưỡi ngựa, vừa thay vừa không quên châm chọc Giang Thanh Hoan vài câu: “Nghe nói Giang gia không cho ngươi học cưỡi ngựa bắn cung, tiếc thật đấy. Xem ra chỉ đành đứng ngoài nhìn người ta thi tài thôi.”
“Chậc, ngươi quả thật rất hợp với trò ấy. Cưỡi ngựa bắn cung trông oai phong lắm, không khác gì nữ tướng quân.”
Dư Vãn Vãn nghe thế lại càng kiêu ngạo: “Giờ mới bắt đầu nịnh nọt ta, e rằng muộn rồi.”
Thanh Hoan làm bộ lắc đầu, thở dài tiếc nuối: “Dư Thừa tướng tài hoa vang danh, vậy mà đến đời ngươi lại chẳng kế thừa được mấy phần. Nghe đâu gần đây vì làm thơ không nổi mà bị trách phạt, còn phải quỳ ngoài sân.”
Nàng vờ đau lòng, thở dài lần nữa: “Dư Thừa tướng quả thực nghiêm khắc, ta nghe mà xót thay ngươi. Nào, giơ đầu gối lên cho ta xem có sưng không?”
Dư Vãn Vãn tức đến đỏ mặt, chỉ tay vào Giang Thanh Hoan mà mắng: “Ngươi cũng khá hơn gì đâu mà chê cười ta?”
Thanh Hoan nhún vai, “Ta hạng hai từ dưới đếm lên, ngươi hạng nhất. Vậy cũng xem như ta hơn ngươi một bậc rồi.”
Luận về thi thư, hai người cũng chỉ kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng lần nào cũng là Giang Thanh Hoan nhỉnh hơn nửa bậc.
Dư Vãn Vãn trong lòng uất ức, ánh mắt nhìn nàng càng thêm ganh ghét. Rõ cùng là danh môn quý nữ kinh thành, nàng thì bị Dư gia quản thúc nghiêm ngặt, còn Giang Thanh Hoan lại được cưng chiều hết mực.
Dựa vào đâu chứ?
Ánh mắt Dư Vãn Vãn quét qua lồng giam Lang Vương giữa sân, bỗng lóe lên tia xảo trá. Nàng cong môi cười nhạt: “Ngươi cũng đừng đắc ý sớm quá. Họa phúc vô thường, nói không chừng ngày xui của ngươi sắp đến rồi.”
Thanh Hoan lười đáp, che miệng ngáp dài: “Được, ta chờ.”
***
Ngọc Noãn bị thương nhẹ trong cuộc ẩu đả ban nãy. Thanh Hoan sai người lấy thuốc, tự mình cúi người bôi cho nàng.
“Vừa nãy ta đánh nhau với Dư Vãn Vãn, sao ngươi lại chen vào? Vì chuyện không đâu mà bị thương, có đáng không?”
Ngọc Noãn rõ ràng đau nhưng vẫn cố nhịn, mím môi nói: “Nếu nô tỳ không chắn thì mấy cái tát đó đã rơi lên mặt tiểu thư rồi. Dung nhan người như hoa như ngọc, chẳng may để lại sẹo thì sao?”
Thanh Hoan cau mày: “Ngươi là nữ nhi, mặt mũi là quan trọng nhất. Hiềm khích giữa ta và Dư Vãn Vãn, lẽ ra không nên để người khác chịu vạ lây. Huống hồ, nàng ta dù ghét ta, cũng không dám ra tay tàn độc trước mặt bao người.”
Ngọc Noãn không đáp, trong lòng thầm nghĩ: Cái đó thì chưa chắc. Dư tiểu thư mà nổi điên, giết người phóng hỏa, cái gì cũng dám làm.
Xa xa truyền tới tiếng cười đùa ríu rít, vài tiểu thư đang thả diều trong sân, tà váy tung bay như cánh bướm. Lâm Trĩ Ngư cũng ở đó.
Thanh Hoan bật cười: “Hôm nay trời trong gió mát, rất hợp để thả diều, sao ngươi không ra chơi?”
Ngọc Noãn ngước nhìn, ánh mắt luyến tiếc dõi theo những cánh diều đang bay cao, “Thả diều thì thích thật. Nhưng hôm nay tiểu thư chỉ mang theo một mình nô tỳ, nếu nô tỳ đi rồi, ai hầu hạ người?”
Thanh Hoan cười khẽ: “Ta ở đây chỉ uống rượu ăn quả, không cần ai hầu hạ. Hơn nữa, ngươi vừa rồi liều mình che chắn cho ta, ta cũng nên thưởng cho ngươi một chút. Đi chơi đi.”
Ngọc Noãn mắt sáng rỡ: “Tiểu thư thật cho phép?”
“Đi đi,” Nàng phẩy tay, “Nhớ theo sát Trĩ Ngư, đừng để Dư Vãn Vãn bắt nạt ngươi lúc ta không có ở đó.”
“Nô tỳ nhớ rồi!”
Không lâu sau, cung nhân dâng lên vò rượu hoa đào do chính tay Trưởng công chúa ủ.
Thanh Hoan nâng chén nhấp một ngụm, rượu vào miệng không cay mà dịu, ngọt ngọt chua chua, dư vị rất dễ chịu.
Vừa định uống thêm ngụm nữa, cổ tay đã bị ai đó giữ lại.
Một thiếu niên dáng người thẳng tắp như cây tùng, tay cầm trường cung bước tới: “Sao ngươi không thay y phục cưỡi ngựa?”
Giang Thanh Hoan không buồn ngẩng đầu: “Ta không tham gia.”
Cố Phong Mạnh ngồi xuống bàn cạnh nàng, nhấp một ngụm rượu rồi cười nói: “Người ngoài có thể không biết, chứ ta thì hiểu rõ, ngươi cưỡi ngựa bắn cung đâu kém ai.”
Dù sao cũng là hắn đích thân dạy.
Thanh Hoan nghe vậy thì như mèo bị giẫm đuôi, lập tức ngồi bật dậy, đưa tay che miệng Cố Phong Mạnh, “Lúc trước ngươi hứa sẽ không nói ra ngoài mà!”
Cố Phong Mạnh cụp mắt nhìn bàn tay mềm mại đang áp lên môi mình. Làn da trắng mịn, thoang thoảng mùi phấn cứ thế áp lên khiến khóe môi hắn cong cong.
Giang Thanh Hoan sực nhận thấy không ổn liền vội rụt tay về, song, lòng bàn tay vẫn còn vương chút hơi ấm từ môi Cố Phong Mạnh.
Cố Phong Mạnh thu mắt, cười nhạt: “Nếu là tiểu thư nhà khác biết cưỡi ngựa bắn cung, chỉ sợ hận không thể rêu rao khắp thiên hạ. Còn ngươi thì lại giấu như giấu của. Giang gia vì sao lại không cho ngươi luyện mấy thứ này?”
Thanh Hoan chống tay lên má, giọng ngọt như rót mật: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Ngươi thích con lang kia à?” Cố Phong Mạnh nhướng mày, nửa đùa nửa thật: “Nếu muốn, ta thay ngươi thắng về.”