Oan Gia Thiên Định

Chương 10: Lang Vương

Trước Sau

break

Trưởng công chúa nghiêm trang ngồi trên kiệu liễn, giữa trán điểm một đóa mẫu đơn, cổ tay đeo ngọc trắng Nam Cương mới tiến cống. Dung nhan như họa, khí chất bất phàm, đích thị là quốc sắc thiên hương.

Bà phe phẩy chiếc quạt cung phiến trong tay, chậm rãi nói: “Cứ để các nàng đánh. Bổn cung cũng muốn nhìn xem, ai có thể chiến thắng.”

Hai người giao đấu lúc này mới dần ngừng tay. Đám đông thấy Trưởng công chúa giá lâm thì đồng loạt quỳ xuống hành lễ:

“Cung nghênh Trưởng công chúa điện hạ ——”

“Cung nghênh Thái tử điện hạ ——”

Trưởng công chúa quay đầu, cười nói với Thái tử: “Chất nhi nói xem, rốt cuộc là Giang nhị tiểu thư hay Dư tiểu thư chiếm ưu thế hơn?”

Thái tử mặt sa sầm, “Sinh thần yến không phải nơi các ngươi làm loạn, đều về chịu phạt cho ta.”

“Vậy Thái tử nói thử xem, nên phạt hai người bọn họ thế nào cho hợp lý?”

“Thái tử điện hạ!” Dư Vãn Vãn lên tiếng trước, một tay che nửa bên mặt đã sưng tím, giọng uất ức: “Là Giang Thanh Hoan không phân phải trái, vô cớ ra tay với thần nữ trước.”

Dư Thừa tướng từng là sư phó của Thái tử, lại là trọng thần triều đình, Thái tử đương nhiên phải nể Dư gia vài phần. Thế nên sau khi nghe Dư Vãn Vãn tố cáo, hắn chỉ trầm ngâm một lát liền nói: “Nếu sự tình thật là như thế, Giang nhị tiểu thư chỉ cần hướng Dư tiểu thư xin lỗi, chuyện này coi như bỏ qua.”

Dư Vãn Vãn bất mãn, giọng cao hẳn lên: “Điện hạ, thần nữ bị đánh thành ra thế này, chẳng lẽ chỉ cần một câu xin lỗi là xong chuyện?”

Thấy Dư Vãn Vãn không biết điều, Thái tử sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng mở miệng: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta và cô cô cùng nhau ra tay, đánh lại Giang nhị tiểu thư thay ngươi?”

Dư Vãn Vãn vốn e sợ vị Thái tử này, nghe hắn nói vậy thì nhất thời á khẩu, không dám hé môi nửa câu.

Giang Thanh Hoan lúc này mới quỳ xuống, “Muốn thần nữ xin lỗi cũng được, nhưng trước tiên, Dư tiểu thư phải xin lỗi tẩu tẩu thần nữ trước.”

Trưởng công chúa nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú: “Chuyện này liên quan gì đến Bạch Niệm Từ?”

Năm đó, Trưởng công chúa và Bạch Niệm Từ từng được người đời ca tụng là “song kiều Kinh thành”. Chỉ tiếc, bất luận là dung mạo hay tài năng, nàng đều kém Bạch Niệm Từ một bậc. Trong lòng vì thế sinh đố kị, người trong kinh thành ai nấy đều rõ, hai người trước nay không hòa thuận.

Dư Vãn Vãn chớp lấy thời cơ: “Điện hạ, Bạch Niệm Từ là con gái của tội thần, thần nữ chỉ nói thật, chưa từng có ý xúc phạm. Ai dè Giang nhị tiểu thư lại vì một câu nói mà ra tay đánh người.”

Đám người dù không ai nói ra, nhưng trong lòng đều hiểu, chắc chắn Dư Vãn Vãn buông lời xúc phạm Bạch gia, Giang Thanh Hoan vì tức giận thay tẩu tẩu mới ra tay giữa yến tiệc.

Dương Thiên Sơn thấp giọng: “Giang nhị tiểu thư đúng là to gan. Trưởng công chúa ghét Bạch tiểu thư thế nào, ai chẳng rõ, thế mà nàng còn dám mở miệng bênh vực.”

Cố Phong Mạnh nghe thế chỉ nhếch môi: “Nàng mà chịu nhún nhường thì đã chẳng phải là nàng rồi.”

Thấy đôi bên vẫn chưa chịu thôi, Thái tử nhíu mày, lạnh giọng phán quyết: “Đừng tranh cãi nữa. Giang nhị tiểu thư xin lỗi Dư tiểu thư, việc này tới đây chấm dứt. Các ngươi có ý kiến gì không?”

“Thần có ý kiến.” Cố Phong Mạnh bỗng đứng dậy hành lễ.

Thái tử thấy thế liền đưa tay đỡ, “Đều là chỗ quen biết, không cần đa lễ.”

Cố Phong Mạnh là đệ đệ của Hoàng quý phi, địa vị tôn quý, chỉ đứng sau Hoàng hậu. Tuy sinh được Ngũ hoàng tử nhưng thể trạng yếu ớt, chưa từng có dã tâm tranh đoạt ngôi vị. Bởi vậy Thái tử đối với hắn luôn kính nể vài phần.

“Điện hạ, Dư tiểu thư vừa mới mở miệng đã gọi Bạch tiểu thư là con tội thần. Thần mạn phép hỏi, triều đình đã định tội Bạch gia hay chưa?”

“Chuyện Bạch gia mưu phản, Phụ hoàng còn đang tra xét, chưa hạ chỉ định tội.”

Cố Phong Mạnh gật đầu: “Nói như vậy, Dư tiểu thư đây còn nhanh hơn cả thánh chỉ, chưa tra rõ mà đã kết luận. Thật là nhân tài hiếm thấy, ngồi trong hậu viện mà điều tra còn giỏi hơn cả ngự sử trong triều.”

Một phen châm chọc khiến Dư Vãn Vãn nghẹn đến đỏ mặt.

“Bình thường ngươi đối với Giang Thanh Hoan có bao giờ hòa nhã, hôm nay lại ra mặt bênh vực. Cố Phong Mạnh, ngươi rốt cuộc có ý gì?”

Cố Phong Mạnh bình tĩnh nhìn sang Thái tử và Trưởng công chúa, “Điện hạ minh giám, thần chỉ nói lý, chưa từng thiên vị.”

“Ngươi…”

“Đủ rồi.” Thái tử nghiêm giọng ngắt lời, “Hôm nay đúng là Dư tiểu thư có phần thất lễ. Việc này, cô sẽ tự nói lại với Dư Thừa tướng. Nay là sinh thần cô mẫu, không nên làm lớn chuyện.”

Thái tử đã mở lời, Giang Thanh Hoan và Dư Vãn Vãn dù không cam lòng cũng chỉ đành lui xuống.

Sau một phen náo loạn, đám con cháu thế gia tựa như không có chuyện gì xảy ra, thi nhau dâng lễ vật.

Trưởng công chúa buồn chán quay sang Thái tử: “Vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc… đám công tử tiểu thư thế gia này quả đúng là được dạy dỗ khuôn phép, đến cả quà tặng cũng rập khuôn như nhau, chẳng có gì thú vị.”

Thái tử bật cười: “Nếu cô cô thấy không vừa ý, chi bằng để chất nhi dâng một món quà khác, giúp người khuây khỏa.”

Dứt lời liền vung tay. Chỉ thấy một con sói lông dài ánh hồng nhốt trong lồng sắt được hạ nhân khiêng ra. Đôi mắt đỏ sậm, khí tức cuồng bạo khiến người nhìn không khỏi ớn lạnh.

“Đây là Lang Vương thượng đẳng phương Bắc tiến cống. Hôm nay ta mượn hoa hiến Phật, dâng tặng cô cô.”

Trưởng công chúa bật cười, rồi lại thở dài: “Chỉ sợ Thái tử không biết, thuở nhỏ bổn cung từng bị chó cắn. Từ đó đến nay, mỗi khi thấy mấy thứ súc vật lắm lông liền sợ hãi.”

Thái tử nghe thế vội xin lỗi, định sai người mang Lang Vương đi. Nào ngờ trưởng công chúa lại khoát tay, “Đã mang ra rồi thì cứ giữ lại. Hôm nay văn thần võ tướng, công tử tiểu thư đều có mặt, chi bằng để họ tỷ thí một trận. Ai thắng, bổn cung sẽ thưởng Lang Vương. Thái tử thấy thế nào?”

“Mọi sự theo ý cô cô định đoạt.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc