Mái tóc đen của Cố Phong Mạnh búi cao, cố định bằng dải lụa đỏ. Trên vai khoác kỵ trang vân sắc thần sa, theo gió lặng lẽ tung bay, bên hông đeo thắt lưng trắng ngà. Toàn thân phảng phất hương tùng dịu nhẹ, càng tô đậm vẻ phong lưu tuấn dật.
Thanh Hoan dời mắt khỏi bộ dáng kia, nhàn nhạt đáp: “Được thôi. Nhưng nếu ngươi dám đặt điều vu oan cho người ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”
“Được.” Cố Phong Mạnh mím môi, giọng trầm xuống: “Lý Hồi Chu có một nha hoàn theo hầu từ nhỏ, dung mạo không tệ. Hai người tình nghĩa sâu đậm. Chỉ tiếc nha hoàn kia tuy mềm yếu như liễu, nhưng phong lưu thành tính, cuối cùng nhiễm bệnh hoa liễu rồi truyền sang cho hắn.”
Thanh Hoan nuốt nước bọt. Lý Hồi Chu và nha hoàn có gian tình thì thôi đi, lại còn mắc bệnh hoa liễu!
“Ngươi có bằng chứng không?”
“Người mắc bệnh hoa liễu trên người sẽ có đốm đỏ. Tự ngươi kiểm tra là biết.”
Dưới thác nước tỏa ra hai nhánh suối nhỏ. Trưởng công chúa cùng Thái tử bàn bạc, sắp xếp cho nữ tử ngồi bên phải, nam tử ngồi bên trái, cùng nhau thưởng thức một bữa “khúc thuỷ lưu thương”*.
Tuy nói là nam nữ tách biệt, nhưng người Đông Tề xưa nay cởi mở, đôi bên dù ngồi riêng vẫn có thể cười đùa, giao lưu chẳng hề câu nệ.
Thanh Hoan ngồi còn chưa nóng chỗ đã thấy Lý Hồi Chu tươi cười mang hộp đồ ăn đi tới.
“Nghe nói nàng thích bánh mè nên ta đặc biệt đem tới một ít. Nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Nàng chưa vội nhận, chỉ khẽ đưa mắt đánh giá đối phương. Trường sam tuy cài kín, song ngay viền cổ vẫn lộ ra vài vết đỏ nhàn nhạt.
Không lẽ lời Cố Phong Mạnh nói là thật?
“Tấm lòng của Lý công tử, ta xin nhận. Có điều, bánh mè này vẫn nên mang về thì hơn. Còn nữa, giữa ta và công tử chưa chính thức định hôn, gọi thẳng khuê danh e là không phải lẽ. Vẫn nên gọi là Giang nhị tiểu thư thì hơn.”
Trước mặt bao người, nàng không muốn làm lớn chuyện, định bụng khi hồi phủ sẽ trình bày rõ ràng với mẫu thân.
Lý Hồi Chu hơi sượng mặt, “Ngày định hôn đã cận kề, nàng hà tất phải khách khí như vậy?”
Dư Vãn Vãn ngồi một bên, cất giọng châm chọc: “Giả bộ thanh cao cái gì chứ? Trước kia ngươi chẳng phải nóng lòng muốn gả vào Lý gia lắm hay sao?”
Dư Vãn Vãn là cháu gái Dư Thừa tướng, ngày thường vốn đã chẳng mấy thuận mắt với Thanh Hoan. Nay thấy nàng phủi tay với Lý Hồi Chu, trong lòng càng thêm gai mắt.
Đối với lời châm chọc kia, Thanh Hoan chẳng thèm để vào tai, quay sang nói với Lý Hồi Chu: “Hôn sự này, ta nghĩ nên dừng tại đây. Ngày mai, mẫu thân ta sẽ tới phủ quý phủ nói cho rõ ràng.”
Nàng không chịu gả?
Lý Hồi Chu thất kinh. Việc đính hôn đã truyền khắp kinh thành, giờ nàng nói vậy, hắn còn mặt mũi đâu mà ăn nói với người ngoài?
Lý Hồi Chu nhất thời rối loạn, giọng không khỏi cao lên: “Chỉ một câu không gả là xong sao?! Hôn nhân đại sự há có thể đem ra làm trò đùa?”
Thanh Hoan không chút nể nang ném đũa xuống bàn: “Hôn ước còn chưa định, sao có thể xem là hôn sự? Huống hồ, tính ta vốn dĩ tùy hứng, nói không gả là không gả.”
Lý Hồi Chu nghẹn lời: “Ít nhất cũng phải cho ta lý do.”
Thanh Hoan thản nhiên: “Nếu công tử khăng khăng muốn biết, vậy ta cũng không giấu. Ta không thích ngươi. Lý do đủ rồi chứ? Giờ mời công tử đi cho, đừng làm ta cụt hứng.”
Hai người lời qua tiếng lại, âm thanh không nhỏ, chẳng mấy chốc đã thu hút ánh nhìn từ đám đông xung quanh.
Một tiểu lang quân thì thầm: “Giang nhị tiểu thư đúng là bá đạo. Chút thể diện cũng không chừa cho Lý công tử.”
Dương Thiên Sơn thở dài, cảm khái nói: “Nói gì thì nói, Giang Thanh Hoan xinh thì xinh thật, nhưng tính khí ngang ngược như thế, ai dám rước? Ta thấy Lý công tử cũng đâu đến nỗi.”
Cố Phong Mạnh đang vuốt ve bình rượu, nghe đến đây thì ánh mắt tối sầm, lời nói như tạt gáo nước lạnh: “Nếu ngươi thấy Lý công tử tốt thế, sao không cưới hắn luôn đi?”
Dương Thiên Sơn suýt nghẹn rượu. Thấy sắc mặt Cố Phong Mạnh u ám liền ngậm miệng, không dám ho he thêm nửa câu.
Tạm chưa bàn đến thân phận hậu nhân duy nhất của Cố gia, chỉ riêng cái miệng lưỡi sắc bén kia cũng đủ khiến người ta dè chừng.
Dương Thiên Sơn lẩm bẩm: “Một người kiêu căng cứng đầu, còn một người thì ngang ngược tùy hứng, ta thấy hai kẻ các ngươi đúng là trời sinh một cặp.”
Bỗng nhiên “Ầm”!
Một tiếng động lớn vang lên, bàn tiệc phía trước đổ nhào.
Dương Thiên Sơn chỉ vào chỗ đó, kinh hãi kêu lên: “Giang Thanh Hoan và Dư Vãn Vãn đánh nhau rồi!”
Chuyện bắt đầu từ vài câu đấu khẩu.
Thanh Hoan nói đến mức Lý Hồi Chu cứng họng. Dư Vãn Vãn thấy thế thì tức thay, buông lời móc mỉa, nói nàng không biết phép tắc. Câu qua câu lại, chốc lát đã thành cãi cọ.
Bất quá, miệng lưỡi Thanh Hoan vẫn nhỉnh hơn một chút.
Bị nàng chặn đến á khẩu, Dư Vãn Vãn không nhịn được nữa liền chuyển sang mắng Bạch Niệm Từ: “Bạch Niệm Từ chính là đồ hồ ly tinh lẳng lơ, khiến đường huynh ta vì ả mà trở mặt với cả gia tộc!”
Hai nhà Dư – Bạch vốn là thế gia giao hảo. Hôn sự giữa Dư Mộ Thanh và Bạch Niệm Từ đã định từ sớm.
Năm ấy Bạch gia gặp biến cố, Dư Mộ Thanh vẫn một lòng muốn cưới Bạch Niệm Từ, chỉ tiếc Dư gia sống chết phản đối.
Dư Mộ Thanh vì nàng mà tuyệt thực, thậm chí tự đoạn một chân. Vậy mà Dư gia vẫn chẳng mảy may động lòng, còn xem nàng là hồng nhan họa thủy, không xứng bước vào cửa lớn nhà họ.
Ân oán giữa hai nhà Dư – Bạch cũng từ đó mà bắt đầu.
Vừa nghe Dư Vãn Vãn nhục mạ tẩu tẩu mình, Thanh Hoan giận dữ xông lên, không chút lưu tình giáng thẳng một quyền vào mặt nàng ta.
Tính nàng xưa nay là thế — ai mắng nàng, nàng còn có thể nhịn. Nhưng đã đụng đến người nhà nàng thì đừng mong yên ổn!
Thanh Hoan đè Dư Vãn Vãn xuống, tay giật lấy búi tóc nàng ta, giận dữ quát: “Rõ ràng Dư gia nợ tẩu tẩu ta một lời xin lỗi, ngươi còn mặt dày mở miệng mắng nàng?”
Dư Vãn Vãn bị đánh đến không còn sức phản kháng, nhưng miệng vẫn ngoan cố buông lời cay độc: “Nhà ta vừa từ hôn, huynh trưởng ngươi liền rước ả vào cửa. Còn dám nói hai người bọn họ không có tư tình?!”
“Dư gia bội tín, huynh trưởng ngươi thì nhu nhược! Đã không dám cưới, lại còn ngăn người ta tìm nơi nương tựa. Dư Vãn Vãn ngươi tự nhận mình thông hiểu thi thư, vậy mà mở miệng toàn lời thối nát, không thấy xấu hổ sao?”
Dư Vãn Vãn thừa cơ túm lấy eo Thanh Hoan mà nhéo mạnh một cái. Thanh Hoan đau đớn, liền há miệng cắn vào bả vai đối phương.
“A! Giang Thanh Hoan! Ngươi là chó à?! Mau nhả ra!”
Hai người giằng co kịch liệt. Một bên là ái nữ phủ Quốc Công, một bên là cháu gái Thừa Tướng. Khách khứa xung quanh chỉ dám đứng nhìn, không ai dám tùy tiện can ngăn.
Đúng lúc ấy, hai cung nhân hấp tấp chạy vào, cao giọng hô vang:
“Trưởng công chúa giá lâm——!”
“Thái tử điện hạ giá đáo——!”