Oan Gia Thiên Định

Chương 8: Xuân yến

Trước Sau

break

Cố Phong Mạnh ngồi trên tường, mái tóc dài cột hờ bằng sợi dây đỏ, dáng vẻ lười nhác mà tiêu sái.

Giang Thanh Hoan cau mày nhìn hắn, ánh mắt đầy cảnh giác. Nàng lùi một bước, rồi lại thêm hai bước...

Nàng muốn thử xem, rốt cuộc mình có thể rời xa Cố Phong Mạnh được hay không.

Nhưng ngay khi nàng vừa nhích người, Cố Phong Mạnh đã nhảy xuống chắn trước mặt: “Ngươi chạy cái gì? Trông ta giống quỷ à?”

Giang Thanh Hoan thở dài, nhíu mày nói: “Tìm ta có việc gì?”

Hắn khoanh tay, đứng dựa vào tường, lơ đãng hỏi: “Ngươi nhận được thiệp mời của Trưởng công chúa chưa?”

Thanh Hoan nghi hoặc: “Đừng nói ngươi cũng nhận được?”

“Trưởng công chúa chỉ mời nữ quyến, ta tất nhiên không có. Chỉ có Thái tử gửi thiệp, nói muốn cùng ta đi vây săn.”

Giang Thanh Hoan dịch người sang một bên, thở phào: “Ta nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách. Ngươi đừng ngày nào cũng đến tìm ta nữa. Ta sắp thành thân rồi. Cứ qua lại mãi, người ngoài nhìn vào sẽ...”

Chưa nói hết câu, Cố Phong Mạnh đã bước lên, đứng chắn trước mặt nàng. Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống: “Ngươi để tâm Lý công tử đến thế sao?”

“Chàng sắp trở thành thành phu quân của ta, đương nhiên phải để tâm.” Nói đến đây, Giang Thanh Hoan bỗng khựng lại. Cách nói của Cố Phong Mạnh hôm nay... hình như có gì đó là lạ.

Cố Phong Mạnh cười nhạt, giọng điệu nửa giễu cợt, nửa nghiêm túc: “Được thôi. Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy, kẻ ngươi gọi là phu quân tương lai rốt cuộc là hạng người gì.”

Dứt lời, hắn hất tay áo bỏ đi, để lại Giang Thanh Hoan đứng ngây người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cố Phong Mạnh lại nổi điên gì nữa đây?

***

Tối đó, Cố Phong Mạnh mơ một giấc mơ rất đáng sợ.

Phòng giam âm u lạnh lẽo, xương trắng chất đống, rắn rết và chuột bọ bò lổm ngổm khắp nơi.

Cố tướng quân trợn mắt, nằm bất động giữa vũng máu, ngón tay run rẩy chỉ thẳng về phía Cố Phong Mạnh.

Cố Trường Huyên, trưởng tỷ của hắn, tay chân bị khóa chặt, bụng lớn nhô cao, hạ thể rách nát, dưới thân nhuốm đầy máu và dịch. Từ giữa hai chân nàng, đầu đứa trẻ đang dần trồi ra.

“Cố Phong Mạnh, ta nhất định sẽ giết ngươi! Cố gia không có loại nghịch tử như ngươi, ta cũng không có thứ đệ đệ bất nhân bất nghĩa như thế!” Cố Trường Huyên nghẹn ngào, ánh mắt đẫm lệ tràn đầy oán hận.

“Không… tỷ nghe ta nói… ta chỉ muốn cứu tỷ…”

Càng muốn hét lên, thanh âm càng nghẹn lại trong cổ họng. Cố Phong Mạnh chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình từng bước sa vào vũng lầy ác mộng.

Cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến khiến hắn bừng tỉnh.

Có lẽ bởi giấc mộng quá đỗi kinh hoàng, Cố Phong Mạnh vô thức siết chặt tay, móng tay ghim sâu vào da thịt, máu rịn ra thấm đỏ lớp trung y.

Giấc mộng ấy đã đeo bám hắn suốt mười năm trời.

Đêm đêm không được yên giấc, chỉ có thể bất lực nhìn bản thân bị những hồi ức nhuốm máu ấy gặm nhấm từng chút một.

Cố Phong Mạnh đưa tay day trán, khàn giọng gọi: “Tân Sinh, giúp ta thay đồ.”

Tân Sinh bước vào, cúi đầu hỏi: “Công tử hôm nay vẫn muốn vận huyền y à?”

Cố Phong Mạnh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên cành, những quả thanh mai chín mọng lay động theo gió.

Đôi mắt hắn khẽ động, “Không, đổi sang hồng y. Phải là loại nhìn qua một lần liền khiến người ta lưu luyến mãi.”

Bên kia vách, Giang Thanh Hoan cũng đang khoác lên mình bộ xiêm y hồng nhạt. Nàng liếc bóng mình trong gương, thầm nghĩ: Ta với hắn, mỗi người đi một tiệc. Ta không tin số phận lại trêu người đến mức để ta và hắn chạm mặt thêm lần nữa.

***

Nàng tin.

***

Cách kinh thành chừng hai mươi dặm có một nơi gọi là Thanh Trúc Lâm, cảnh sắc thanh nhã, tĩnh mịch quanh năm. Ẩn giữa rừng là một dòng thác nhỏ đổ xuống khe đá, nước vỗ vào ghềnh tạo nên thanh âm trong trẻo tựa như tiếng ngọc bội chạm vào nhau.

Từng là chốn lui tới của các văn nhân nhã sĩ, nay nơi này cũng trở thành điểm hẹn lý tưởng cho các công tử tiểu thư mở yến, ngâm thơ, thưởng cảnh.

Vừa xuống khỏi xe ngựa, Giang Thanh Hoan đã bắt gặp Cố Phong Mạnh đi ngay sát phía sau.

Nàng liếc trái liếc phải rồi cau mày hỏi: “Cố Phong Mạnh, sao ngươi lại đến đây?!”

“Khiến ngươi thất vọng rồi. Ta đến dự tiệc sinh thần của Thái tử.” Nói rồi hắn thong dong ném một tấm thiệp vào tay nàng.

Lâm Trĩ Ngư không biết từ đâu bước ra, nhẹ giọng giải thích: “Bệ hạ tiết kiệm, biết Trưởng công chúa và Thái tử sinh cùng ngày nên gộp hai yến tiệc làm một. Muội lại không xem kỹ thiệp mời đúng không?”

Thanh Hoan vùi mặt xuống, than thở: “Sớm biết thế này, muội đã không tới.”

Lâm Trĩ Ngư ghé sát: “Yến tiệc sinh thần của Trưởng công chúa, muội không đến cũng không được.”

Thanh Hoan hơi khựng lại, chợt cảm thấy có lẽ vì mình từng buông lời xúc phạm, khiến thần nữ nổi giận mà cố tình sắp đặt mọi chuyện trái ngược với điều ước của nàng để trừng phạt.

Ngay lúc nàng còn rối bời, một giọng nói như có như không vang lên sau lưng: “Giang Thanh Hoan, hôm nay Lý Hồi Chu cũng tới. Ta sẽ để ngươi tận mắt nhìn xem, cái kẻ mà ngươi gọi là phu quân tương lai rốt cuộc đáng tin đến mức nào.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc