Thanh Hoan vừa rửa mặt thay y phục xong, vội vã đi qua tiền sảnh thì đúng lúc nghe thấy giọng Lý phu nhân lanh lảnh vang lên:
“Lâu ngày không đến bái phỏng, thật thất lễ quá. Chẳng qua gần nửa tháng nay, ta với tiểu tử Hồi Chu cứ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không hiểu rốt cuộc đã đắc tội chỗ nào mà lại khiến Cố công tử chán ghét nó đến thế.”
“Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thông, sau mới chợt hiểu. Cố công tử và Thanh Hoan từ nhỏ thân thiết, chỉ sợ đã xem con bé như muội muội trong nhà. Thấy Hồi Chu chăm sóc chưa chu đáo nên giận lây, trút oán khí lên đầu nó.”
“Phu nhân chi bằng gọi luôn Cố Phong Mạnh tới đây, ba mặt một lời cho ra lẽ.” Thanh Hoan đẩy cửa bước vào, đối diện với Lý phu nhân nói thẳng: “Nếu không, chỉ dám buông lời bóng gió với mẫu thân ta ở sau lưng, e là chẳng hợp với phong thái của bậc trưởng bối.”
Giang phu nhân cau mày: “Thanh Hoan! Không được vô lễ!”
Thanh Hoan thu lại vẻ ngang ngược, cúi người hành lễ, “Lý phu nhân. Vừa rồi Thanh Hoan có hơi quá lời, mong phu nhân rộng lượng bỏ qua.”
“Đây là Thanh Hoan sao? Quả nhiên dung mạo đoan trang, càng nhìn càng thấy thích.” Lý phu nhân vừa định kéo nàng lại gần thì Thanh Hoan đã khéo léo tránh đi, khiến tay bà rơi vào khoảng không.
Thanh Hoan bước tới trước mặt Giang phu nhân: “Nữ nhi xin thỉnh an mẫu thân.”
“Ngồi xuống đi.”
Bị hôn thê tương lai của nhi tử phũ ra mặt, Lý phu nhân cũng không tiện nổi giận. Dù sao, việc cấp bách trong phủ hiện tại còn phải trông cậy vào vị tiểu thư của Giang phủ này.
Lý phu nhân nhanh chóng chuyển đề tài: “Phải rồi. Giang phu nhân, ngọc bội đâu? Ta đã chọn được giờ lành, chi bằng chúng ta cứ theo giờ ấy mà cử hành hôn lễ cho ổn thỏa.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thanh Hoan. Nàng vẫn ung dung như cũ: “Sư tăng trong chùa La Dương nói, ngọc bội cần đặt trước tượng Phật mười ngày, đợi thấm nhuần Phật quang mới có thể thu hồi. Như vậy mới đảm bảo hôn sự được suôn sẻ.”
Giang phu nhân gật đầu: “Thì ra là thế. Vậy việc này cứ tạm gác lại, hẹn hôm khác sẽ cùng phu nhân bàn tiếp.”
Lý phu nhân hơi sốt ruột: “Nhưng ngày lành đã định, làm sao thay đổi được? Hay là… để tôi sai hạ nhân tới chùa lấy ngọc bội về?”
“Dù sao cũng chỉ còn năm ngày, Lý phu nhân hà tất phải vội? Chẳng lẽ trong phủ có chuyện gì gấp sao?”
Lý phu nhân cười gượng: “Đương nhiên là không! Giang phu nhân đã có lời, vậy tôi sẽ cho người tính lại, hôm khác sẽ tới thăm.”
Đợi Lý phu nhân đi khuất, Giang phu nhân mới ôm vai Thanh Hoan, nhẹ điểm trán nàng: “Con bé này, gì cũng dám nói được! Nói thật cho nương nghe, có phải con không vừa ý mối hôn sự này không? Nếu con không thích, nương sẽ đứng ra từ hôn, rồi lựa cho con một chỗ tốt hơn.”
Thanh Hoan lắc đầu: “Không hẳn là không ưng. Chỉ là mẫu thân à, con với Lý công tử mới gặp vài lần, cứ mơ mơ hồ hồ mà gả đi, trong lòng con thực sự thấy rất bất an.”
“Không phải con gả đi, là người ta về làm rể.” Giang phu nhân tiếp lời: “Mẫu thân biết, kiếp nữ nhi vốn chịu nhiều thiệt thòi, vì thế mới cố tìm cho con một người chịu nguyện ý ở rể. Nhà họ Lý gia thế trong sạch, lại dễ bề kiểm soát. Có phụ mẫu làm chỗ dựa, sau khi thành thân vẫn có thể sống thoải mái như bây giờ, chẳng phải rất tốt sao?”
“Vâng ạ.” Thanh Hoan gạt hết lo lắng sang một bên, ngọt ngào nói: “Phụ mẫu là tốt nhất!”
Giang phu nhân cười cười, rồi nghiêng đầu hỏi: “Thế ngọc bội có thể lấy ra chưa?”
Thanh Hoan khẽ cúi mắt, giấu nhẹm sự thật: “Thật sự vẫn đang đặt ở chùa La Dương… năm ngày nữa, con sẽ đích thân mang tới cho người.”
Ngay lúc ấy, một giọng nói già nua vang lên từ sau bình phong: “Giang tiểu thí chủ, chuyện này tuyệt đối không thể nói bừa! Ngọc bội quý giá như vậy, La Dương tự làm sao dám giữ!”
Một lão tăng râu tóc bạc trắng từ sau bình phong bước ra.
Giang phu nhân lập tức đứng dậy nghênh đón: “Tuệ Năng đại sư, tiểu nữ không hiểu chuyện, mong người lượng thứ.”
Lời nói dối bị bóc trần, Thanh Hoan nhất thời đỏ bừng cả mặt.
Cũng may, Giang phu nhân chỉ cùng Tuệ Năng đại sư trò chuyện về chuyện đèn trường minh, không hề nhắc gì đến chuyện ngọc bội, càng chưa phát hiện vụ đổ tượng thần kia.
Lúc đại sư chuẩn bị rời đi, Thanh Hoan nhanh tay kéo ông sang một bên, hỏi nhỏ: “Nếu thành tâm khấn nguyện trước thần nữ, liệu lời cầu có thật sự linh nghiệm không ạ?”
Đại sư mỉm cười: “Tâm thành ắt linh.”
Thanh Hoan bày ra vẻ mặt khó coi: “Vậy nếu… trong lúc khấn, lỡ tay làm đổ tượng thần thì sao ạ?”
“…”
Thấy ông không nói gì, Thanh Hoan dè dặt nói tiếp: “Nếu thần nữ chẳng những không giúp, còn đưa thêm phiền toái tới thì phải làm thế nào?”
Nụ cười trên mặt Tuệ Năng dần cứng lại: “Ví dụ như?”
Thanh Hoan chớp mắt: “Ví dụ như… con có một vị tỷ muội thân thiết.”
“Tỷ ấy rất ghét một người, liền khấn thần nữ giúp họ tránh xa nhau. Nhưng gần đây lại thấy càng ngày càng gắn bó. Có phải là vì tỷ ấy lỡ chạm vào tượng nên thần nữ nổi giận không? Nếu quả thực là vậy, xin hỏi đại sư có cách nào hóa giải không ạ?”
Tuệ Năng ngẫm nghĩ một lúc liền đáp: “Thần nữ vốn nhìn thấu lòng người, nếu thật còn duyên chưa dứt, tất chẳng để họ rời xa. Cách giải duy nhất là…”
Nghe đến đây, Thanh Hoan chăm chú dựng tai lắng nghe.
“Nên thân thiết với người đó nhiều hơn một chút, tận dụng hết duyên phận giữa hai ngươi, như thế mới có thể sớm ngày buông bỏ.”
Tuệ Năng đi rồi, Thanh Hoan liền quay về viện mình, miên man suy nghĩ lời đại sư vừa nói.
Cũng vào thời điểm đó, Bạch Niệm Từ phái người đến truyền tin, nói rằng việc tu sửa ở tiểu viện gặp trở ngại, ít nhất phải chờ thêm hai, ba tháng nữa mới xong.
Điều này đồng nghĩa với việc nàng ngày ngày lại phải đối mặt với Cố Phong Mạnh.
Với Thanh Hoan mà nói, tin này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Bao nhiêu ngày qua, hết thảy mọi chuyện nàng đều thấy rõ — giữa nàng và Cố Phong Mạnh dường như có sợi dây vô hình quấn chặt, càng tránh càng không thoát.
Chẳng lẽ thần nữ thực sự muốn trói nàng và Cố Phong Mạnh với nhau?
“Giang Thanh Hoan, thất thần gì đó?”