Từng giọt nước theo mái tóc nhỏ xuống, thấm ướt bạch y trên người. Y sam ướt đẫm gắt gao dính chặt vào thân thể, chẳng những không che được gì, ngược lại càng làm nổi bật thân hình rắn rỏi.
Khoảng cách giữa hai người lúc này gần đến mức, Thanh Hoan chỉ cần hơi nghiêng đầu là đã trông thấy cơ ngực vững chãi lộ rõ dưới lớp vải mỏng. Nàng lập tức dời mắt, vành tai ửng đỏ, khẩu khí cứng rắn nhưng giọng lại nhẹ hẫng: “Ngươi… sao lại ăn mặc phóng túng thế?”
“Ta phóng túng?” Cố Phong Mạnh bật cười, “Ta ở trong phòng mình, là Giang nhị tiểu thư ngươi phá tường xông vào, lại còn lén nhìn...”
“Ta không có!” Thanh Hoan hơi chột dạ nhưng vẫn cố cãi: “Chẳng qua là tường nhà ngươi không vững.”
Thiếu nữ ngồi xổm trên ghế, mái tóc đen dài phủ xuống bên hông. Ánh mắt nàng khi nhìn hắn trông vừa nghiêm túc lại trong trẻo, tựa hồ có thể gom cả sắc xuân trong đó.
Cố Phong Mạnh nhìn đến xuất thần.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Xảy ra chuyện gì vậy?” Ngọc Noãn hớt hải chạy vào.
Nghe tiếng cửa sắp mở, Thanh Hoan vội lên tiếng chặn lại: “Ta không sao. Ngươi mau quay lại nghỉ đi!”
Ngọc Noãn vẫn bán tín bán nghi: “Tiểu thư, người thật sự không có chuyện gì chứ?”
“Thật sự không có!” Thanh Hoan đáp chắc nịch.
Nàng xưa nay tính tình quỷ quái, lại hay bày trò nghịch ngợm, cho nên dù lần này có hơi kỳ lạ, Ngọc Noãn cũng không quá nghi ngờ.
Giang Thanh Hoan đưa mắt nhìn quanh một lượt, ngẫm nghĩ giây lát liền kéo nhẹ góc áo Cố Phong Mạnh, giọng mềm như bún: “Ta có thể gửi tạm đống thoại bản này bên chỗ ngươi được không?”
Tường đổ, Giang Hạc An tất sẽ tới xem xét. Nếu để huynh nàng biết nàng suốt ngày đọc mấy truyện nhảm nhí, không chuyên tâm học hành, thế nào cũng bị mắng cho một trận ra trò.
Cố Phong Mạnh ung dung cúi người, hương tùng dịu nhẹ theo giọt nước từ xương quai xanh chảy xuống, rơi vào góc váy Thanh Hoan, thấm ướt đóa bách hợp thêu ở vạt áo.
Hắn ghé sát tai nàng, giọng mang theo ý trêu chọc: “Dựa vào đâu ta phải giúp ngươi, Giang nhị tiểu thư?”
Hơi thở nóng rực theo từng lời Cố Phong Mạnh thốt ra, tựa lông ngỗng quét qua da thịt, tê dại đến cứng đờ người.
Nàng đưa tay gõ nhẹ trán hắn, “Cố Tiểu Nhị, tín vật đính hôn của ta ngươi còn đang giữ, ta chưa tính sổ đâu!”
“Chỉ là miếng ngọc bội vớ vẩn. Nếu thích, mai cứ đến Cố phủ, trân châu, mã não, vàng bạc, châu báu… tùy ngươi chọn.”
Cố gia nhiều đời vì quốc tận trung. Cố đại tướng quân lại quyền cao chức trọng, thân phận tôn quý, dưới một người trên vạn người. Gia nghiệp nhà họ Cố, có thể nói là nhất đẳng thế gia trong thành.
“Dù gì đây cũng là đồ của Lý công tử. Ngươi muốn giữ thì cứ giữ, nhưng đổi lại phải giúp ta giấu chuyện thoại bản.”
Dù sao thì dạo gần đây, Lý gia cũng không dám bén mảng tới phủ Quốc Công.
Cố Phong Mạnh nâng mí mắt, “Thành giao.”
“《Vương gia bá đạo và tiểu thị vệ》,《Vương phi phong lưu và tiểu kiều thiếp》,《Một mất một còn, ép ta làm nhị phòng》… Giang Thanh Hoan, bình thường ngươi toàn đọc mấy thứ này, khó trách suốt ngày bị Giang huynh phạt.” Cố Phong Mạnh liếc nàng một cái, nhưng vẫn ôm đống thoại bản về phòng.
Giang Thanh Hoan ngáp một cái, nói: “Mỗi người có một thế mạnh khác nhau, ta không giỏi đọc sách thôi.”
“Ngươi hình như cũng không giỏi cái gì khác?” Cố Phong Mạnh cong môi.
Khó hiểu là lần này nàng lại không cãi.
Cố Phong Mạnh liếc mắt nhìn về một góc, thấy Thanh Hoan đang cuộn tròn trên ghế, mặt vùi vào đầu gối.
Khóc rồi sao?
Hắn ho nhẹ, cũng chẳng thấy nàng phản ứng.
“Thật ra… ngươi cũng không tệ lắm.”
Giọng hắn dịu lại, nhưng Giang Thanh Hoan vẫn không buồn nhúc nhích.
Bỗng ghế lắc lư, Cố Phong Mạnh vội đưa tay đỡ lấy.
Mùa xuân vốn đã khiến người ta dễ buồn ngủ, mà Giang Thanh Hoan lại là kẻ ham ngủ bẩm sinh, vừa ăn no xong liền vô thức ngủ quên mất.
Cảm nhận được cái ôm ấm áp, Thanh Hoan theo bản năng rúc vào gần hơn, hai tay theo đó mà ôm lấy Cố Phong Mạnh.
Nàng mơ màng lẩm bẩm trong miệng:
“Cố Phong Mạnh… Cố Tiểu Nhị…”
“Đừng giành điểm tâm của ta… trả lại cho ta… ta còn muốn ăn mà…”
***
Bức tường bị đổ hôm trước đã được Giang Hạc An sai người tới tu sửa. Mất chưa đến nửa ngày, tường đã được trám lại kín kẽ. Thợ thuyền nói vật liệu ban đầu quá kém, không chịu nổi lực nên mới dễ sụp như vậy.
Thanh Hoan lấy cớ bị thương, ngày nào cũng nằm lỳ trong phòng tới tận khi mặt trời lên cao mới chịu dậy.
Ấy thế mà sáng nay, còn chưa tới giờ Thìn, nàng đã bị tiếng lục lọi của Ngọc Noãn phá tan mộng đẹp.
Thấy Thanh Hoan mở mắt, Ngọc Noãn nôn nóng hỏi: “Tiểu thư! Ngọc bội Lý công tử trao hôm trước, người cất chỗ nào rồi?”
“Trong hộp trang sức.”
Nàng lẩm bẩm mấy tiếng rồi lại kéo chăn ngủ tiếp.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Thanh Hoan bất ngờ bật dậy, tay vội che lấy chiếc hộp: “Ngươi hỏi làm gì?”
“Lý phu nhân vừa vào phủ, đang cùng phu nhân thương lượng chuyện đính hôn.” Ngọc Noãn nói nhanh: “Bà ấy muốn mang tín vật đến phủ Kinh Triệu, nói là để định thân cho tiểu thư và Lý công tử.”
“Hả? Không phải lần trước Cố Phong Mạnh đánh Lý công tử một trận, nhà bọn họ giận đến mức muốn cắt đứt hôn sự còn gì?”
“Nô tỳ cũng chẳng rõ. Nhưng lần này, không biết vì cớ gì, nhà họ lại chủ động muốn kết thân. Tiểu thư, chuyện khác sau hãng nói, giờ phu nhân đang sốt ruột đòi ngọc bội, người để ở đâu rồi?”
Còn ở đâu được chứ, tất nhiên là nằm trong tay cái tên Cố Phong Mạnh kia rồi!