Oan Gia Thiên Định

Chương 5: Tường tự đổ

Trước Sau

break

“Đừng có nói bậy!”

Giang Thanh Hoan chỉ hận không thể đào ngay một cái lỗ mà chui xuống cho bớt nhục. Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, nàng cuống đến mức đầu óc xoay vòng vòng, liền bịa đại một cái cớ: “Ý Trĩ Ngư là... phụ mẫu ta thấy ngươi tạm được, định tác hợp cho hai người chúng ta!”

Cố Phong Mạnh cười lạnh: “Bổn công tử mà chỉ tạm được? Giang Thanh Hoan, mắt chó của ngươi chỉ để trang trí à?”

Thanh Hoan trừng mắt: “Ngươi văn không thông, võ không thạo, chẳng tạm được thì là gì?”

“Ta văn không thông, võ không thạo? Vậy người cả đêm viết thơ giúp ngươi là ai? Là ai dạy ngươi kiếm pháp hả?”

“Vậy sao ngươi không đi ứng thí làm quan đi!”

Kể ra cũng lạ. Cố Phong Mạnh rõ ràng tinh thông đủ thứ, lại xuất thân từ dòng dõi trung liệt, thế nhưng đến nay vẫn chưa có chức tước gì trong triều. Điều này đúng là khiến người khác khó hiểu.

Lâm Trĩ Ngư liếc nhìn hai người một cái, biết đây không phải chỗ nên ở lâu liền đứng bật dậy: “Thanh Hoan, ta đột nhiên nhớ ra có chuyện cần làm. Ngày mai lại tới thăm muội.”

Cửa khép, trong phòng bỗng chỉ còn lại hai người.

Thanh Hoan hừ một tiếng, giọng mang theo vài phần hờn dỗi: “Hôm nay ngươi tới là để chọc tức ta đúng không?”

Cố Phong Mạnh nhún vai: “Thuận đường ghé xem ngươi chết chưa, tiện thể... mang cho ngươi ít thuốc, coi như tích chút âm đức.”

Nói đoạn, hắn cầm lấy một quả táo trong hộp điểm tâm, ung dung đưa lên miệng cắn.

Trên người Thanh Hoan phủ một lớp chăn mỏng, song một bên tay vẫn lộ ra ngoài. Làn da trắng nõn nay hằn rõ vết bầm, tựa như búp bê sứ bị vẩy mực, tương phản đến gai mắt.

Nàng bĩu môi: “Không biết xấu hổ! Điểm tâm của người bị thương cũng nuốt trôi.”

Cố Phong Mạnh làm như không nghe thấy, tấm tắc khen: “Mùi vị không tệ.”

“Được rồi. Thấy ngươi chưa chết, bổn công tử cũng yên tâm. Không quấy rầy nữa, kẻo lại khiến ai kia chướng mắt.”

Trước khi rời đi, hắn còn không quên đem luôn chén trà thanh mai Trĩ Ngư vừa mang tới.

Thanh Hoan tức giận ném gối: “Cố Tiểu Nhị! Đó là Trĩ Ngư mang cho ta!”

Ngọc Noãn mang chậu nước ấm bước vào, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư đừng giận Cố công tử. Nô tỳ thấy ngài ấy tuy ăn nói có phần khó nghe, nhưng cũng không hẳn là người xấu.”

“Ngay cả ngươi cũng bị hắn che mắt rồi?”

“Nô tỳ có thể nhìn chưa thấu, nhưng những gì thấy được, đều là thật tâm xét đoán, tuyệt không thuận theo cảm tính.”

Thấy nàng không đáp, Ngọc Noãn lại lấy từ trong tay áo ra một lọ sứ nhỏ: “Tiểu thư xem, đây là thuốc Cố công tử vừa mới đưa cho nô tỳ. Là kim dược bí truyền của Cố gia, nghe nói kiếm thương đao chém đều trị khỏi, còn không để lại sẹo. Cả phủ chỉ còn vài lọ, vậy mà lại đưa tiểu thư một cái.”

Nói rồi Ngọc Noãn ngẩng đầu, chỉ thấy Thanh Hoan tựa lưng vào gối, khẽ nhắm mắt ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Cả đêm hôm qua ầm ĩ, nàng cũng đã kiệt sức.

Ngọc Noãn vừa thoa thuốc vừa lắc đầu, sau đó lại tất bật chuẩn bị đồ ăn như thường lệ.

Tiểu thư nhà nàng vốn ham ăn, lúc nào bên gối cũng phải có sẵn chút gì để lót dạ.

Đêm khuya.

Giang Thanh Hoan tỉnh dậy, cảm thấy trong người đã nhẹ nhõm hơn hẳn. Vết bầm nơi cánh tay cũng nhạt màu, không còn âm ỉ đau như trước.

Trong phòng tối om, không đốt đèn.

Sợ đánh thức Ngọc Noãn, nàng rón rén lần mò xuống giường. Chân trần bước trên sàn gỗ, tay ôm theo bánh bao và đùi gà quay, dáng đi khập khiễng, thoạt nhìn chẳng khác gì đứa bé mới tập đi.

Trên kệ, ngoại trừ mấy cuốn kinh thư ra, phần lớn đều là thoại bản*. Thanh Hoan lần theo ánh trăng tìm sách, nhưng lật tới lật lui lại phát hiện chẳng có quyển nào nàng chưa đọc qua.

Bỗng, tầm mắt va phải quyển《Kiều Lang Quân》ở trong góc khuất. Giang Thanh Hoan nghiêng đầu nhìn kỹ, rồi đưa tay rút ra. Ngay khoảnh khắc bìa sách tách khỏi kệ, phía sau liền hắt ra một luồng sáng dịu nhẹ.

Thanh Hoan nghi hoặc đưa mắt nhìn quanh. Cảm thấy không yên tâm, nàng dứt khoát dọn sạch sách trên kệ, quyết tìm cho ra lẽ.

Không ngờ, phía sau thư giá lại là một gian phòng.

Hơi nước bốc lên. Cố Phong Mạnh đang nhắm mắt dưỡng thần, ngâm mình trong bồn gỗ.

Gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh đèn dầu, sống mũi cao thẳng, đường nét sắc bén như được gọt đẽo. Dáng vẻ của hắn lúc này chẳng khác gì “tiểu lang quân” bước ra từ trong thoại bản.

Hai tay hắn đặt lên thành thùng gỗ. Cánh tay săn chắc nổi lên từng đường cơ bắp, mang theo khí chất đặc trưng của một võ tướng dày dạn trận mạc. Tay hắn thô, nhưng ngón tay lại thon dài, khớp xương rõ ràng, vừa nhìn đã thấy vô cùng thuận mắt.

Giang Thanh Hoan ngồi thụp xuống, hai tay vội đưa lên che mắt.

“Không thấy gì, không thấy gì…”

Nhưng thực ra nàng đã thấy hết.

Cố Phong Mạnh... đang tắm.

“Không, chắc chắn là mình hoa mắt.”

“Nhìn lại lần nữa, nhất định là nhìn nhầm.”

Giang Thanh Hoan kiễng chân trèo lên ghế, hé mắt nhìn thử, nhưng người bên trong đã biến mất.

“Hừ!” Một giọng nam bất ngờ vang lên.

Thanh Hoan giật mình, tay chân luống cuống xô mạnh vào thư giá.

Rầm!

Kệ đổ, tường vỡ, bụi bay mù mịt.

May mà nàng kịp nghiêng người tránh sang một bên nên không bị thương.

Phòng của Giang Thanh Hoan bày trí thanh nhã, tinh tế. Từ bình phong, rèm lụa đến từng nhành hoa khô cắm trong lọ đều toát lên khí chất tiểu thư khuê các.

Gian của Cố Phong Mạnh thì hoàn toàn trái ngược—lạnh lẽo, đơn sơ. Ngoài giá sách và vài món binh khí treo trên tường ra thì không còn gì khác.

Hai gian phòng bỗng dưng lộ rõ, không có gì ngăn cách.

Cố Phong Mạnh khoanh tay cười nhạt: “Giang Thanh Hoan, ngươi định trốn đi đâu?”

Thanh Hoan đỏ mặt: “Nếu ta nói... ta hoàn toàn không biết gì, ngươi tin không?”

“Ha!”

Cố Phong Mạnh ngữ khí nhàn nhạt: “Tường tự đổ, tuyệt đối không phải Giang nhị tiểu thư đẩy…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc