Giang Hạc An đi theo phía sau, thấp giọng: “Trước mắt phải tìm chỗ ở tạm đã. Viện của muội giờ không thể ở được, chi bằng về lại viện cũ đi.”
Thanh Hoan lập tức phản đối: “Không được!”
Viện cũ kia chỉ cách phủ của Cố Phong Mạnh một bức tường. Nàng còn chưa ngốc tới mức tự dâng mình cho “lời nguyền thần nữ” đâu!
Bạch Niệm Từ vừa cầm khăn lau nước mưa cho Thanh Hoan, vừa ôn tồn đề nghị: “Hay là muội dọn qua viện của ta và huynh trưởng muội ở đi?”
Chưa kịp để Thanh Hoan lên tiếng, Giang Hạc An đã lạnh giọng ngắt lời: “Không được.”
Một năm trước, Bạch gia gặp nạn. Ngoại trừ Bạch Niệm Từ, toàn bộ người trong gia tộc đều bị lưu đày đến biên cương hẻo lánh.
Giang Hạc An quỳ suốt bảy ngày trước từ đường mới thuyết phục được Giang Quốc công và Giang phu nhân đồng ý thu nhận Bạch Niệm Từ. Không những cứu nàng thoát khỏi cảnh lưu lạc mà còn rước nàng vào phủ, khiến cả kinh thành xôn xao bàn tán.
Hai người hiện giờ tình cảm mặn nồng, dĩ nhiên không thể để Thanh Hoan tới phá hỏng những tháng ngày yên bình ấy.
Thanh Hoan biết ý liền nói: “Không dám làm phiền huynh trưởng và tẩu tẩu, muội về viện cũ ở tạm cũng được.”
Viện cũ tuy nhỏ hơn một chút, nhưng cây thanh mai mọc sát tường đã lớn thành đại thụ. Một nửa nằm trong viện của nàng, nửa kia vươn sang phía viện của Cố Phong Mạnh.
Trong phòng vẫn như xưa, không hề thay đổi chút nào.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Giang Thanh Hoan nằm cuộn mình trên giường, tự trấn an bản thân: Mọi chuyện rồi sẽ qua, ác mộng hôm nay chỉ là ảo ảnh.
***
Sau một đêm mưa tầm tã, sáng sớm hôm sau, cây thanh mai thế mà lại ra mấy quả nhỏ.
Thanh Hoan kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Cây thanh mai này thật khéo biết cách thiên vị chủ nhân. Phần mọc bên sân nàng quả vừa to vừa ngọt; còn phần vươn sang viện của Cố Phong Mạnh thì quả vừa nhỏ vừa chua.
Không nén được tò mò, nàng dời thang ra góc tường, trèo lên hái thử một quả.
Thanh mai trên tay còn đẫm sương đêm, nàng khẽ lau khô rồi đưa lên miệng nếm thử: “Ân~ chua quá!”
Bỗng đằng sau vang lên một giọng nói trầm thấp: “Giang Thanh Hoan, thanh mai tháng ba mà ngươi cũng dám ăn?”
Thanh âm vang lên bất ngờ khiến nàng giật mình, loạng choạng suýt ngã khỏi bậc thang.
Ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Cố Phong Mạnh thân vận trường sam trắng, tay cầm chuôi kiếm, đứng dưới gốc mai. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên vừa luyện kiếm xong. Ánh nắng buổi sớm phủ lên gương mặt sắc lạnh, dọc theo vạt áo ướt đẫm, phác họa rõ thân hình rắn rỏi.
Thanh Hoan nhăn mặt, cố nuốt quả trong miệng rồi trừng mắt: “Liên quan gì đến ngươi? Ta thích ăn, ai quản được? Ân~ Chua chết mất...”
Cố Phong Mạnh lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối: “Ai đó đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Thanh mai chua thế mà vẫn cố ăn.”
Thanh Hoan thong thả bỏ một quả vào miệng, mấy quả khác thì nhét hết vào túi gấm bên hông. Trước khi trèo xuống còn không quên làm mặt quỷ: “Ta ăn của ta, cũng không thèm chia cho ngươi!”
“Á ——!” Vừa dứt lời, một tiếng kêu thất thanh vang lên.
Cố Phong Mạnh nhảy lên tường định đưa tay đỡ thì trước mắt chỉ còn lại bóng người ngã sõng soài dưới đất. Thanh mai văng tung tóe khắp nơi, còn nàng thì nằm ôm gối rên rỉ.
Một thân váy vàng nhạt lấm lem bùn đất, tóc tai rối bù, hai tay che mặt chẳng rõ vì đau hay ngượng.
Cố Phong Mạnh không nhịn được bật cười. Tiếng cười thoảng qua như gió xuân, mang theo chút bỡn cợt khiến người dưới đất càng thêm xấu hổ.
“Cố Phong Mạnh! Ngươi cười cái gì mà cười?” Thanh Hoan ôm eo oán thán, “Từ lúc gặp ngươi tới giờ, ta xui tận ba lần! Ba lần lận đó!”
Hắn thong thả nhảy xuống từ tường, “Giang tiểu thư nói thế oan ta quá rồi.”
“Tượng thần là do ngươi dùng giá cắm nến đập. Đai lưng là ngươi tự vướng vào. Bây giờ cũng là ngươi tự ngã.” Cố Phong Mạnh ung dung khoanh tay, “Cả ba lần đều do ngươi tự mình chuốc lấy, nào có liên quan đến ta? Hay là... ngươi thật sự muốn ta gọi đại phu đến bắt mạch, xem xem có phải đầu óc gặp vấn đề rồi không?”
Khiêu khích! Rõ ràng là cố tình khiêu khích!
Giang Thanh Hoan trừng mắt, hét to: “Ngọc Noãn! Ngọc Noãn!”
Ngọc Noãn nghe tiếng hốt hoảng chạy tới. Thấy tiểu thư mặt mày nhăn nhó ngồi bệt dưới đất, liền cuống quýt đỡ dậy.
“Tiểu thư! Người không sao chứ?”
Thanh Hoan giả vờ yếu ớt tựa vào người nàng ta: “Không xong rồi, eo đau chết mất. Ngươi mau đi xin phép phu tử giúp ta, nhớ chuyển lời với huynh trưởng nữa. Buổi học hôm nay, ta e là không thể tới được.”
“A, đau quá đi ~~~!”
Tiếng rên rỉ thảm thiết vang vọng khắp Giang phủ, hạ nhân chỉ biết nhìn nhau cười trộm.
***
Buổi chiều, Lâm Trĩ Ngư tới thăm, trên tay ôm theo một túi đồ khá lớn.
“Bánh hoa đào, chè hạt sen, canh cá, thịt nướng, còn có cả trà thanh mai nữa. Toàn món muội thích.”
Thanh Hoan nằm sấp trên giường, hai mắt sáng rực: “Vẫn là A Ngư hiểu ta nhất!”
Lâm Trĩ Ngư phì cười: “Sắp đến tuổi cập kê rồi, muội có thể chín chắn hơn một chút không? Vì một quả thanh mai mà té gãy cả eo. Chuyện này mà truyền ra ngoài, e là mấy tiểu thư nhà khác cười cho mất.”
Thanh Hoan chu môi: “Chê cười ta? Bọn họ còn lâu mới dám.”
Thanh Hoan vẫn còn nét trẻ con, hai má phúng phính. Nàng giơ tay ra bắt đầu đếm: “Còn một tháng nữa là tới lễ cập kê. Tỷ nói xem, cập kê là cảm giác như thế nào?”
Ánh mắt Lâm Trĩ Ngư thoáng chút trống rỗng: “Có lẽ là cảm giác trưởng thành. Tỷ vừa làm lễ cập kê xong liền có một loạt bà mối kéo đến cửa. Muội đột nhiên hỏi chuyện này... chẳng lẽ có người ái mộ rồi?”
Tuy không lâu trước đó có công tử Lý gia đến cầu thân, nhưng Lâm Trĩ Ngư biết Thanh Hoan chẳng ưa gì hắn, chỉ thấy đôi bên tương xứng thôi.
Thanh Hoan xoa bụng, “Trĩ Ngư, muội kể cho tỷ nghe một chuyện... Đêm qua, muội mơ thấy Tam Thần Nữ. Người nói, muội và Cố Phong Mạnh định sẵn phải kề cận, đời đời kiếp kiếp chẳng thể xa rời.”
Lâm Trĩ Ngư nghe xong đưa tay ôm miệng, nhưng vẫn không giấu nổi sự kích động trong giọng nói: “Muội muốn gả cho Cố Phong Mạnh?!”
Cố Phong Mạnh không biết từ lúc nào đã đứng ngoài cửa, ánh mắt thâm thúy dừng lại nơi Giang Thanh Hoan đang nằm.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên lạnh lẽo như gió đêm, thoáng chốc hiện lên một tia cảm xúc khó dò.
Hắn khẽ nhếch môi, lạnh lùng mở miệng:
“Giang Thanh Hoan.”
“Thì ra ngươi thật sự có tình ý với ta.”