Oan Gia Thiên Định

Chương 3: Thiên lôi

Trước Sau

break

Xe ngựa Cố phủ bất ngờ va phải xe ngựa của Giang Quốc công.

“Thật xin lỗi, ta đang vội trở về phủ nên sơ ý va vào xe ngựa của các ngươi. Không sao chứ?” Giang Quốc công đích thân xuống xe xin lỗi. Vừa trông thấy Ngọc Noãn đứng bên ngoài thì hơi nghi hoặc: “Ngọc Noãn? Sao lại là ngươi? Thanh Hoan đâu?”

Ngọc Noãn lúng túng cúi đầu: “Tiểu thư... đang ở trong xe.”

Trong xe lúc này, Giang Thanh Hoan và Cố Phong Mạnh đang bị đai lưng quấn chặt vào nhau, thân thể kề sát, không sao gỡ ra được.

Nghe tiếng phụ thân vang lên bên ngoài, Thanh Hoan hoảng hốt muốn bật dậy. Nào ngờ vừa cử động, đai lưng lập tức siết chặt khiến nàng loạng choạng ngã dúi dụi. Quần áo bị vướng, càng gỡ càng rối, loay hoay thế nào cũng không thoát nổi.

Giang Quốc công nghe thấy tiếng động bên trong xe, lo lắng gọi: “Thanh Hoan? Con không sao chứ?”

Giang Thanh Hoan vội đáp: “Con không sao, chỉ là... búi tóc có hơi rối. Phụ thân chờ con một chút!”

Nếu để phụ thân nhìn thấy cảnh nàng và Cố Phong Mạnh ngã đè lên nhau thế này, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.

Nàng cắn môi, cố gắng tháo sợi đai đang vướng lấy thân mình và hắn. Trong lúc cúi người, mảnh áo ngoài vô tình trượt khỏi vai, để lộ làn da trắng ngần.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, Cố Phong Mạnh bị ép sát vào thành xe, hoàn toàn không còn chỗ để tránh. Hắn hơi nghiêng đầu, giọng khô khốc: “Dù có gấp gáp muốn gả đi chăng nữa cũng không cần nhào vào lòng ta thế này đâu~”

Giang Thanh Hoan tức đến trợn mắt: “Ai thèm nhào vào lòng ngươi!”

Nàng vừa giận vừa thẹn chỉnh lại xiêm y, tay giật mạnh sợi đai lưng vẫn còn vắt ở eo hắn.

Chỉnh xong y phục, giọng nàng nhỏ đi rõ rệt: “Ta biết ngay mà, lần nào gặp ngươi cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp! Tránh ra, ta phải về nhà!”

Nói rồi nàng đá vào chân hắn một cái, hậm hực bước xuống xe. Vừa trông thấy Giang Quốc công liền chạy đến nũng nịu: “Phụ thân~ Người có nhớ mua điểm tâm ở Vân Hương Các cho con không đó?”

Giang Quốc công cưng chiều cười nói: “Phụ thân dĩ nhiên không quên. Nhưng sao con lại ngồi nhờ xe người khác?”

Lúc này, Cố Phong Mạnh bước ra, khẽ cúi người: “Giang bá phụ, xe ngựa của nhị tiểu thư giữa đường gặp sự cố, không còn cách nào khác đành để nàng ngồi nhờ xe vãn bối hồi phủ.”

“Mạnh nhi có lòng. Vậy tiện đường ghé qua phủ lão phu uống vài chén, xem như cảm tạ chuyện hôm nay.”

Thanh Hoan vội chen vào: “Phụ thân, lần trước lang trung đã dặn rồi, thân thể người không nên uống rượu!”

“Ai da, chỉ một chén thôi mà.”

“Nếu phụ thân còn không nghe lời, sau này con sẽ mặc kệ, không thèm quan tâm người nữa!”

“Được được được. Đừng giận, đều nghe con hết.”

Thấy việc đã xong, Cố Phong Mạnh cũng không nán lại thêm: “Giang bá phụ, trong phủ còn chút việc cần xử lý, vãn bối xin cáo từ trước.”

Tảng đá trong lòng như được gỡ bỏ. Giang Thanh Hoan thầm thờ phào. Không phải ăn cơm cùng tên đó, thật đúng là phúc lớn.

Nhưng ngay khi vừa lên xe chuẩn bị rời đi, Thanh Hoan đã thấy Cố Phong Mạnh giơ lên một miếng ngọc bội, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn nàng.

Nàng giật mình, vội đưa tay sờ bên hông. Ngọc bội đính ước... mất rồi!

Tên đáng ghét đó vậy mà nhân lúc nàng không để ý dám cả gan lấy tín vật đính ước!

***

Tối đó, Giang Hạc An kiểm tra bài cũ. Thấy nàng tám chín phần không trả lời được liền bắt chép phạt một núi kinh thư.

Toàn bộ Giang phủ, trên dưới đều coi Thanh Hoan như báu vật, đến cả tẩu tẩu mới gả vào là Bạch Niệm Từ cũng hết mực nuông chiều nàng.

Chỉ riêng huynh trưởng Giang Hạc An là ngoại lệ. Vốn đã nghiêm cẩn từ bé, nay đối với muội muội duy nhất lại càng thêm khắt khe.

Giang Thanh Hoan chẳng buồn dùng bữa tối, viện cớ “chép sách” rồi trở về viện của mình.

Giang phu nhân gọi Ngọc Noãn lại có việc nên trong viện giờ chỉ còn mình nàng.

Giữa viện có một hồ nước nhỏ, trên là chiếc cầu gỗ cong cong bắc ngang mặt nước. Bên tường, hoa nở theo mùa, dây leo quấn quanh chiếc xích đu khẽ đong đưa theo gió.

Bên trong phòng, các cột gỗ được điểm xuyết dây hoa giả, thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ. Rèm giường sắc trăng non rủ xuống nền đất, lấp lánh những chuỗi ngọc đỏ và chuông gió màu lam. Gió khẽ thổi qua, hương xuân tràn trề.

Mới chép chưa được bao lâu, Giang Thanh Hoan đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, gục xuống giường thiếp đi lúc nào không hay.

Trong mơ, nàng thấy mình đứng dưới một gốc hạnh. Đối diện là một nữ tử vận y phục màu trắng, dung mạo đoan trang, giống hệt Tam Thần Nữ.

Nữ tử ấy mỉm cười, giọng nói đầy uy lực: “Giang Thanh Hoan, nguyện ước của con, ta đã thấu. Vì lòng thành cảm động trời xanh, nay ta ban con và Cố Phong Mạnh một đời một kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.”

Vĩnh viễn không chia lìa?!

Giang Thanh Hoan gào thét trong lòng: Thần nữ đại nhân, người nghe nhầm rồi! Con cầu là cả đời không gặp lại hắn nữa cơ mà!

Nàng toan mở miệng định giải thích, song, miệng cứ như bị phong ấn, nửa chữ cũng không thốt ra được.

Thần nữ nghiêm giọng: “Không được tham lam. Mỗi người chỉ được một điều ước. Lui ra đi.”

Ngay sau đó, Giang Thanh Hoan giật mình tỉnh giấc, trên trán đẫm mồ hôi lạnh.

Nàng đưa tay nhéo má mình một cái, ngực phập phồng không thôi.

Quả là một giấc mộng kinh hoàng!

Bên ngoài, trời đã về khuya, sao sáng lấp lánh soi tỏ sân viện. Thanh Hoan trằn trọc mãi không ngủ nổi, đành khoác áo bước ra ngoài tản bộ.

Một canh giờ trôi qua.

Nàng mệt rã rời, ngồi phịch xuống bàn đá trong viện, “Cứu mạng... Sao mãi không ngủ được thế này!”

Chỉ cần nhắm mắt, trong đầu nàng lại văng vẳng câu nói của thần nữ: Vĩnh viễn không chia lìa.

Ban ước gì chứ, đây rõ ràng là nguyền rủa mà!

Thanh Hoan rầu rĩ: “Nếu cả đời phải ở bên Cố Phong Mạnh, còn không bằng bị thiên lôi đánh chết cho rồi!”

Chưa kịp nói dứt câu, bầu trời đang quang đãng bỗng ào ào nổi gió.

Mưa lớn bất ngờ ập xuống, từng giọt lạnh lẽo rơi thẳng vào mặt Giang Thanh Hoan.

Chỉ trong chớp mắt, cả người nàng đã bị mưa tạt ướt sũng.

Trước mắt chỉ còn một mảng trắng xoá, Thanh Hoan bị mưa xối đến mơ màng.

Chẳng lẽ là vì nữ thần nghe thấy những lời nàng nói ban nãy nên nổi giận?

Không, không đúng, hoàn toàn không có khả năng.

Thần thánh gì chứ, toàn là gạt người.

Một tia sét xé toạc bầu trời, kèm theo tiếng sấm vang gầm, lao thẳng về phía viện nàng đang ở.

Ầm ——!

Tia sét kia không lệch một tấc đánh xuống, chuẩn xác chẻ gian phòng nàng đang ở làm đôi!

Mái nhà cháy sém, vỡ thành từng mảnh. Trong khoảnh khắc ánh sáng chớp lòa, nàng thậm chí còn thấy rõ chiếc chuông gió màu lam treo bên giường mình rung lên khe khẽ.

Lúc này, Bạch Niệm Từ vội vã che ô chạy đến, lo lắng hỏi: “Thanh Hoan! Muội không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Thanh Hoan khóc không ra nước mắt: “Tẩu tẩu… nhà của muội… bị sét đánh rồi…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc