Cố Phong Mạnh không chịu ra ngoài hẳn, chỉ chạy loanh quanh trong phòng như cố ý trêu tức nàng.
Giang Thanh Hoan tức muốn nổ phổi, cầm quả đào trong tay ném thẳng về phía hắn.
Cố Phong Mạnh lại dễ dàng tránh được.
“Tỉnh lại đi. Từ nhỏ ngươi đã không đánh thắng được ta rồi.”
Giang Thanh Hoan đỏ bừng mặt, thuận tay cầm luôn giá cắm nến bên cạnh ném tiếp.
Giá cắm nến bay lên không trung, sượt ngang qua Cố Phong Mạnh, rồi “phịch” một tiếng rơi thẳng vào bức tượng phía sau.
Tức thì, tượng thần xuất hiện vết nứt, sau đó vỡ nát, đổ sập xuống đất. Đá vụn văng tung tóe khắp nơi.
Giang Thanh Hoan theo phản xạ ngồi thụp xuống, đưa tay che đầu. Trong đầu nàng lúc này chỉ còn lại đúng ba chữ: Tiêu. Đời. Rồi.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Ngọc Noãn sợ tới mức ngã sõng soài dưới đất, hoàn hồn lại liền chạy đến bên Giang Thanh Hoan.
Khi tro bụi tan hết, chỉ thấy Giang Thanh Hoan và Cố Phong Mạnh ngã chung một chỗ. Cố Phong Mạnh nửa ôm lấy nàng. Cả hai người quần áo xộc xệch, mặt mũi lấm lem, trông thảm hại vô cùng.
Ngọc Noãn vội vàng đỡ nàng dậy: “Tiểu thư, người có bị thương chỗ nào không?”
“Nàng không sao.” Cố Phong Mạnh phủi bụi trên người, cười như không cười: “Tiểu thư nhà ngươi là tai tinh chuyển thế, sống dai lắm, sao có thể dễ dàng gặp chuyện được?”
“Ngươi nói ai là tai tinh?!” Thanh Hoan tức giận xắn tay áo: “Muốn bị đánh nữa phải không?!”
“Tiểu thư, người mau nhìn tượng thần đi.” Ngọc Noãn rưng rưng như sắp khóc, “Chúng ta về biết ăn nói thế nào với phu nhân đây?”
Trước mắt chỉ còn lại một đống đổ nát. Lửa giận trong lòng Giang Thanh Hoan theo đó dần tắt ngấm.
Mẫu thân nàng xưa nay vốn luôn sùng kính thần phật, giờ nàng lại đập nát tượng thần ngay trong chùa. Để bà biết thể nào cũng nổi trận lôi đình.
“Toang rồi! Mau chuồn thôi, Ngọc Noãn.” Giang Thanh Hoan không thèm để ý tới Cố Phong Mạnh nữa, kéo xiêm y chạy thẳng ra ngoài.
Dưới tán liễu râm mát, chỉ còn lại một cỗ xe ngựa đứng trơ trọi, dây cương buông thõng, ngựa thì chẳng biết đã chạy đi đâu.
Giang Thanh Hoan hốt hoảng: “Ngựa đâu rồi?!”
Đó là con tuấn mã phụ thân nàng vừa cất công chọn lựa, mới mua về chưa được bao lâu...
Ngọc Noãn ngơ ngác hỏi phu xe: “Tiểu thư hỏi ngựa đâu rồi?”
Phu xe khổ sở: “Tôi không biết. Tôi chỉ đi đại tiện một lát, quay lại liền không thấy đâu nữa.”
“Một câu không biết là xong sao?” Ngọc Noãn lạnh mặt, “Tiểu thư còn phải về phủ, đâu thể để người đi bộ được?”
Giang Thanh Hoan nản lòng, lẩm bẩm: “Xui xẻo thật. Không lẽ ta thật sự phải đi bộ về...”
“Giang Thanh Hoan, ai bảo ngươi phá hỏng tượng thần, giờ gặp báo ứng rồi.”
Thiếu niên nhàn nhã dựa vào khung cửa, trên trán vẫn còn vết bụi nhưng khí chất thì không hề suy giảm. Hắn kiêu căng nhướng mày: “Ngươi nếu chịu cầu xin, ta có khi lại rộng lượng cho ngươi đi nhờ.”
Giang Thanh Hoan liếc sang chiếc xe ngựa đối diện. Đó là chiếc mà lần trước nàng khoe với hắn, sau đó hắn liền mua chiếc tốt hơn chỉ để “trả đũa”.
“Bảo ta cầu xin ngươi? Đừng có mơ.” Giang Thanh Hoan hếch cằm quay đầu đi, không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Ngọc Noãn nghe vậy nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, hay là người hạ giọng nhờ Cố công tử giúp một chuyến? Dù sao cũng chỉ là mấy lời nói thôi mà.”
Giang Thanh Hoan còn đang lưỡng lự thì chợt thấy từ rặng liễu gần đó, có hai tiểu hòa thượng đang tiến lại gần.
Một bóng người nhỏ nhắn bất chợt lao tới, thoắt cái đã nhảy lên xe ngựa của Cố Phong Mạnh.
Từ trong xe ló ra cái đầu nhỏ, Giang Thanh Hoan hất cao cằm ra điều kiện: “Ta có thể đáp ứng ngươi một việc, xem như báo đáp.”
Cố Phong Mạnh nhướng mày: “Chuyện gì cũng được?”
Giang Thanh Hoan nghiêm túc giơ ba ngón tay lên, dõng dạc nói từng chữ: “Chỉ cần chuyện đó không làm ta mất mặt, không làm hổ thẹn gia tộc và không phạm pháp.”
Dù rơi vào tình thế khó khăn, Giang nhị tiểu thư vẫn ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như cũ.
Cố Phong Mạnh lười biếng tựa vào thành xe, thong thả nói: “Ta cũng có ba điều kiện.”
“Ta bảo ngươi làm gì, ngươi không được từ chối, không được sửa đổi, không được tiết lộ với bất kỳ ai.”
Giang Thanh Hoan nghe mà lòng thấp thỏm. Nhưng thấy hai tiểu hòa thượng sắp đến gần, nàng vội đồng ý rồi kéo tay hắn.
Gió xuân thổi qua, dải lụa trên xe ngựa tung bay, hai bàn tay một lớn một nhỏ chạm vào nhau, “Ta và ngươi vỗ tay lập lời thề, tuyệt đối không đổi ý.”
“Tuyệt đối không đổi ý.”
Thiếu niên nói xong liền nhảy lên xe, chuẩn bị rời đi thì phía sau vang lên tiếng tiểu hòa thượng kêu thất thanh: “Tượng thần?! Là ai làm?”
Tiểu hòa thượng gầy gò chạy quanh chùa tìm một vòng không thấy người bèn tiến lại chỗ Cố Phong Mạnh.
“Thí chủ, ngài có thấy ai làm hỏng tượng thần không?”
Cố Phong Mạnh: “Không biết.”
Tiểu hòa thượng nghi hoặc hỏi lại: “Thí chủ thật sự không biết?”
“Ngươi đang nghi ngờ ta?” Cố Phong Mạnh liếc mắt nhìn.
“Không dám.”
Tiểu hòa thượng biết rõ Cố Phong Mạnh, ăn chơi nổi tiếng bậc nhất kinh thành, tính khí lại thất thường, chẳng ai dám tùy tiện chọc.
“Đã vậy, bần tăng xin…”
Đúng lúc này, từ trong xe ngựa phát ra một tiếng động lạ.
Tiểu hòa thượng tò mò định nhìn vào thì bị Cố Phong Mạnh đưa tay ngăn cản: “Chỉ là một con mèo hoang nhỏ đang làm loạn thôi.”
Nghe hắn nói thế, tiểu hòa thượng cũng không tiện hỏi thêm: “Nếu vậy bần tăng không dám làm phiền.”
Chờ hòa thượng đi rồi, Ngọc Noãn và phu xe mới từ sau cây đi ra, cùng Cố Phong Mạnh rời khỏi đó.
Vừa vào xe, Cố Phong Mạnh đã thấy Giang Thanh Hoan đang chăm chú ngắm nghía một miếng ngọc bội.
Khi nãy quá vội vàng, nàng suýt đánh rơi miếng ngọc bội đính hôn do Lý gia tặng. Tìm hồi lâu mới thấy, Giang Thanh Hoan mừng rỡ không thôi.
Cố Phong Mạnh cười khẩy: “Ngọc bội đó có khắc chân dung Lý công tử hay sao mà Giang nhị tiểu thư nhìn mê muội thế?”
“Ngươi thì biết cái gì, đây là tín vật đính hôn. Dù có thành hay không, ta cũng phải giữ gìn cẩn thận.”
Ngọc bội ấy là do Lý gia đưa sang. Mẫu thân nàng bắt phải mang theo, nói rằng dính chút linh khí thần nữ sẽ giúp hôn sự suôn sẻ.
Giang Thanh Hoan cất ngọc bội rồi nói thêm: “Ngươi là nam nhân thì sao hiểu được. Nữ tử muốn lấy được một lang quân như ý đâu phải chuyện dễ. Nếu được chọn, ta nhất định sẽ chọn người vừa tài hoa vừa tuấn tú, quan trọng nhất là chỉ có ta trong lòng.”
Lý công tử có thể ở rể, miễn cưỡng đáp ứng được yêu cầu.
Cố Phong Mạnh nhàn nhạt đáp: “Chi bằng ngươi vẽ luôn một vị công tử hoàn hảo ra rồi gả cho bức họa đi. Vừa khỏi lo bị nạp thiếp, lại chẳng sợ bị phản bội. Một công đôi việc.”
Thanh Hoan trừng mắt: “Ngươi đúng là không muốn thấy ta sống tốt! Nếu ta gả không được, ta sẽ bám lấy ngươi cả đời, cho ngươi cũng khỏi lấy được ai. Cùng nhau dây dưa tới chết!”
Lời vừa dứt, gió xuân bỗng lặng hẳn đi. Không ai lên tiếng, chỉ còn tiếng tim đập “thình thịch” vang lên rõ ràng.
Cố Phong Mạnh nhìn nàng, “Ngươi nói lại lần nữa.”
Định uy hiếp nàng sao?
Được thôi! Giang Thanh Hoan nàng lớn từng này, chẳng lẽ còn sợ?
“Ta, Giang Thanh Hoan, nếu không gả đi được sẽ quấn lấy ngươi cả đời.”
Nàng cảm thấy chưa đủ còn nói thêm: “Đến lúc đó, ta sẽ bảo phụ thân đem hết mỹ nam trong thiên hạ về, sống một đời phong lưu phóng túng, mặc kệ ngươi mốc meo một mình.”
Cố Phong Mạnh đặt tay sau đầu, giọng đều đều: “Vậy ta cũng muốn xem, công tử nhà nào xui xẻo đến mức bị ngươi nhìn trúng.”
Giang Thanh Hoan hậm hực, nhấc chân định đá hắn.
“Hú—”
Xe ngựa lắc mạnh. Giang Thanh Hoan mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng Cố Phong Mạnh.