Xuân phân tháng ba, muôn hoa đua nở, lộc biếc đâm chồi.
Hôm nay là tiết Tam Thần Nữ, không ít người kéo nhau đến chùa La Dương để cầu phúc.
Phía trước đại điện chùa có hai tiểu hòa thượng đang đứng gác.
“Chúng ta vì sao phải đứng đây canh chừng vị tiểu thí chủ kia?”
“Giang phu nhân đã căn dặn. Vị tiểu thí chủ kia trời sinh tính khí bướng bỉnh, nhất định sẽ không nghiêm túc lễ Phật. Hôm nay phu nhân có việc bận, không thể đích thân đến chùa nên nhờ chúng ta trông coi nàng cho cẩn thận.”
Trong điện, Giang Thanh Hoan ngoan ngoãn quỳ gối trước tượng Tam Thần Nữ. Nàng mặt mộc không điểm phấn son, thân khoác váy lụa đào, cổ đeo khóa trường mệnh. Dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, nụ cười hé nở, thoạt nhìn vừa ngọt ngào lại nhu thuận.
“Tiểu thư, hai tiểu hòa thượng ấy đã bị nô tỳ đuổi đi rồi.” Ngọc Noãn mang theo một hộp đồ ăn đi tới, vừa bưng lên trước mặt Thanh Hoan vừa nói nhỏ: “Đây là bánh nhị và bánh xếp. Tiểu thư mau nếm thử đi.”
Thanh Hoan đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào cầm lấy bánh nhị, ăn một cách ngon lành: “Mùi vị không tệ! Ngọc Noãn, ngươi cũng thử một chút.”
Ngọc Noãn vừa xoa bóp chân cho tiểu thư vừa nói: “Tiểu thư, nô tỳ không dám. Ăn uống trước tượng Phật là bất kính, người nên ăn nhanh một chút.”
“Được được, ta biết rồi.” Thanh Hoan vừa nhai bánh vừa nói: “Ngươi càng ngày càng giống mẫu thân ta, suốt ngày tin mấy chuyện thần quỷ. Theo ta thấy, thần Phật gì đó chỉ là do người đời tự thêu dệt ra mà thôi.”
“Tiểu thư!” Ngọc Noãn cuống quýt nhắc nhở: “Trước mặt thần linh không nên nói những lời đó đâu ạ!”
Thanh Hoan khẽ lướt nhìn qua một lượt. Trước mặt nàng là tượng Tam Thần Nữ – ba vị thần nắm giữ số mệnh thế gian.
Tượng thần mang vẻ hiền từ, ánh mắt dịu dàng rủ xuống như dõi theo chúng sinh.
Nắng xuân rọi qua song cửa, phủ lên pho tượng và gương mặt nàng, bụi trong không khí cũng ánh lên sắc vàng nhè nhẹ.
Thanh Hoan đứng dậy, chắp tay trước ngực thành tâm khấn nguyện: “Thần nữ trên cao, tín nữ Giang Thanh Hoan, không cầu vinh hoa phú quý, cũng chẳng cầu duyên lành, chỉ mong Cố Phong Mạnh cách xa ta một chút. Tốt nhất là vĩnh viễn không gặp lại.”
Giang Thanh Hoan vốn là tiểu thư phủ Quốc công, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa. Đáng ra nàng phải có một đời yên ổn nơi kinh thành.
Nào ngờ, giữa đường lại xuất hiện tên Cố Phong Mạnh!
Mười năm trước, hắn chuyển đến sống cạnh phủ Quốc công. Cả nhà Cố gia vì xã tắc hy sinh, chỉ còn lại hắn – một tiểu hài nhi côi cút được trưởng tỷ là Hoàng Quý Phi đón về nuôi dạy.
Giang Quốc công thấy hắn đáng thương, lại cùng tuổi với tiểu nữ nên thường xuyên đưa về phủ chơi cùng.
Nhưng tên Cố Phong Mạnh kia, ngoài mặt thì tỏ ra ngoan ngoãn, sau lưng lại xảo trá nghịch ngợm, còn hơn cả Thanh Hoan.
Nàng nhớ rõ, trước mặt người lớn, hắn giả bộ hiểu chuyện lễ phép. Thế mà vừa quay lưng liền đem mứt quả nàng thích nhất ném xuống đất. Thật tức chết mà!
Hai nhà sát vách, sân nhà nàng và Cố Phong Mạnh chỉ cách nhau một bức tường. Hắn thì như mèo rình chuột, suốt ngày trèo tường sang trêu chọc, không ngày nào nàng được yên thân!
Nàng thích đèn lồng, hắn cướp.
Nàng thích bánh mứt, hắn cũng cướp.
Thậm chí nàng để mắt công tử nào, hắn cũng đuổi đi bằng được.
Mấy năm trước, nàng dọn ra khỏi sân ban đầu, cố tình tránh hắn, vậy mà vẫn không thoát.
Mười năm qua, Thanh Hoan chưa ngày nào được sống yên ổn.
Trong điện yên tĩnh lạ thường, không có chuyện gì xảy ra. Thanh Hoan xoay nhẹ cổ tay, khẽ hừ một tiếng: “Biết ngay là giả.”
Đúng lúc ấy, bụi trên xà nhà rơi xuống, vấy đầy váy áo. Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên dáng vẻ phong nhã đang mỉm cười trêu chọc.
Không cần nghĩ cũng biết, lại là cái tên Cố Phong Mạnh đáng chết kia! Nhất định là hắn biết nàng đến chùa La Dương nên cố tình đến đây mai phục.
“Cố Phong Mạnh, lại là ngươi! Ngươi mà dám trêu chọc ta như lần trước nữa, ta sẽ...” Thanh Hoan ngập ngừng một chút, như đang lấy hết can đảm, chỉ tay vào tượng Thần Nữ, “Ta sẽ xin Tam Thần Nữ trừng phạt ngươi!”
Cố Phong Mạnh nhướng mày, cười nói: “Giang nhị tiểu thư, cầu thần không bằng cầu ta. Ít ra ta còn có thể cho ngươi đáp án chắc chắn.”
Thiếu niên mặc một thân hắc y, thoạt nhìn thư sinh nho nhã, diện mạo sáng sủa, vậy mà lời nói lại khiến người ta tức đến nghiến răng.
Thanh Hoan hơi cau mày: “Đáp án gì?”
Hắn tiện tay ném một quả đào về phía nàng, từng câu từng chữ như cố ý khiêu khích: “Không. Có. Khả. Năng.”
“Ta chính là muốn quấn lấy ngươi, khiến ngươi đời đời kiếp kiếp cũng đừng mong yên ổn.”
Thanh Hoan sững người. Cố Phong Mạnh đang nói lại lời khấn nguyện của nàng ban nãy!
Nàng cầu đời này không bao giờ gặp lại hắn.
Còn hắn… lại nguyện đời đời kiếp kiếp dây dưa không dứt với nàng.
Thanh Hoan chống tay hắng giọng: “Ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi lại chủ động đến chọc tức ta! Ta hỏi ngươi, Lý công tử có phải là bị ngươi đánh không?”
Trước đó không lâu, Hình Bộ thị lang Lý đại nhân đến phủ cầu thân thay con trai, nói nếu cần, Lý công tử cũng có thể nhập rể.
Phụ mẫu vừa nghe đến chuyện có thể ở rể thì mừng rỡ suýt nữa mang nàng đi gả, còn tính luôn cả việc trao tín vật.
Nào ngờ, từ sau khi Lý công tử bị đánh, bên Lý gia tuyệt nhiên không còn qua lại.
Cố Phong Mạnh từ trên xà nhà nhảy xuống, “Tên Lý công tử ấy tính tình hiền lành. Nếu các ngươi thành thân chẳng phải sẽ bị ngươi bắt nạt đến chết sao? Ta thấy hai người các ngươi vốn không hợp.”
Thanh Hoan tức giận: “Ngươi nói không hợp liền không hợp? Từ năm ngoái đến giờ, bà mối đến cửa đều bị ngươi dọa chạy mất mười mấy người! Có phải ngươi mong ta không gả được ra ngoài?”
“Đúng vậy.”
Cố Phong Mạnh cúi người nhìn nàng, khóe môi cong cong mang theo ý cười: “Ta thích nhìn ngươi giận. Thích muốn chết.”
Thanh Hoan sao chịu nổi cái điệu bộ ấy, siết chặt nắm tay, tung một quyền nhắm thẳng bụng Cố Phong Mạnh.
Cố Phong Mạnh nhẹ nhàng nghiêng người né tránh, đến vạt áo cũng không để Thanh Hoan chạm vào.
Ngọc Noãn đứng bên này mặt mày khổ sở, vội lên tiếng khuyên can: “Tiểu thư, Cố công tử, hai người đừng đùa nữa. Nếu lỡ tay làm đổ tượng thì không hay đâu...”
“Ngọc Noãn, chuyện này không liên quan tới ngươi. Mau tránh ra kẻo bị thương.”
Thanh Hoan nổi giận hét lên rồi lại cầm trái cây đuổi hắn: “Cố Phong Mạnh, ngươi có giỏi thì đừng chạy!”