Tề gia bị vu cáo phản quốc, Tề Hành Lan là trưởng tử của đại tướng quân, đã cùng muội muội bị lưu đày đến Nam Cương. Khi bọn họ đi ngang qua Tây Nguyên, đám binh lính áp giải đột nhiên nảy sinh tà tâm với y và muội muội.
Tề Hành Lan buộc phải dẫn muội muội bỏ trốn. Sau khi trọng thương, y không thể cử động nổi, chỉ có thể ngã xuống nơi hoang dã. Giây phút này y nghĩ, mình còn chưa kịp báo thù mà đã phải xuống gặp phụ thân, trong lòng không khỏi có chút không cam tâm, lại thêm phần bất lực.
Rồi lại nghĩ đến muội muội mới chỉ mười ba tuổi, Tề Hành Lan thật sự không thể yên lòng. Ngay khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, y vẫn còn nghĩ Tề Triều Đình sẽ phải làm sao đây?
Nhưng khi y mở mắt lần nữa, bản thân lại đang nằm trong doanh trướng ấm áp. Một nam nhân lạnh lùng bước vào vì nghe thấy động tĩnh, trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu mà nhìn y.
“Ngươi là ai?”
“Ta là phu quân của ngươi.”
Sau một giấc tỉnh dậy, Tề Hành Lan phát hiện mình đã bị vị “Đại vương” này mang về lãnh địa của hắn.
Nghĩ đến bọn truy binh bên ngoài, Tề Hành Lan hiểu rằng nếu rời đi lúc này, chẳng những chọc giận nam nhân, mà bản thân y cũng khó thoát khỏi cái chết. Đây thật sự không phải là kế hay. Người này xem ra thế lực không nhỏ, nếu y có thể tạm thời thuận theo, khiến hắn đem lòng say đắm mình, rồi sau đó lợi dụng…
Như thế chẳng phải lại gần thêm một bước với đại nghiệp báo thù của y sao?
Vì thế, Tề Hành Lan dốc hết thủ đoạn của mình, chỉ để Hồi Lâm đem lòng yêu y, tình nguyện bị y lợi dụng. Y thậm chí còn vì hắn mà sinh ra một đứa con nối dõi. Nhưng dường như… chỉ cần y đứng đó, Hồi Lâm cũng đã yêu y.
Đáng sợ hơn là, trong lúc lừa gạt, Tề Hành Lan dần nhận ra chính mình cũng động tâm với hắn.
“Hồi Lâm, huynh có nguyện vì ta mà làm hoàng đế không?” Tề Hành Lan vốn chỉ là thử dò hỏi.
Nhưng hắn lại không chút do dự đáp: “Ngươi muốn ta làm gì, ta liền làm điều ấy.”