Hồi Lâm dẫn Tề Hành Lan đến vùng đồng hoang vừa mới thu hồi từ tay người Hung Nô trước đó, cây cối thưa thớt, cỏ lùn cũng phần nhiều đã khô héo.
Thật ra nơi đây chẳng có gì đáng để vui thú, nhưng Tề Hành Lan đã lâu không được thấy cảnh vật bên ngoài, nên nhìn thứ gì cũng thấy lạ lẫm.
“Hồi Lâm, chúng ta cùng đua ngựa đi, để ta cho ngươi thấy thực lực của ta!”
Yến Thành đứng một bên, nghe Tề Hành Lan tự nhiên gọi thẳng đại danh của Vương thượng bọn hắn, liền vô cùng kinh hãi mà nhìn sang, nhưng lại thấy Vương thượng như đã thành thói quen, ngẩng đầu cười nói: "Được thôi, nếu ngươi thua thì sao?”
Tề Hành Lan suy nghĩ một lát, nhìn thẳng vào hắn nói: “Vạn nhất ta thắng thì sao?”
“Nếu ta thắng… khi chúng ta thành thân sẽ dựa theo hôn lễ tập tục của Trung Nguyên mà làm, có được không?”
Hồi Lâm có chút ngạc nhiên, không ngờ Tề Hành Lan lại nói như vậy, hắn vốn tưởng y sẽ nhân cơ hội này trì hoãn ngày thành hôn: "Được, cứ theo lời ngươi nói mà làm.”
Cuộc đua ngựa bắt đầu, hai người gần như cùng lúc xuất phát, giai đoạn đầu cả hai kịch liệt bám đuổi, luôn song hành.
Nhưng dần dà, Hồi Lâm có xu hướng vượt qua Tề Hành Lan, trực tiếp hơn y vài bước.
Tề Hành Lan lại chẳng hề lo lắng, vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Hồi Lâm từ nhỏ đã cưỡi ngựa phi trên thảo nguyên, nếu còn thua một người Trung Nguyên như y, thì quả là quá mất mặt.
Tề Hành Lan ngay từ đầu đã không nghĩ mình thực sự có thể thắng, vì vậy cũng không quá bận tâm đến kết quả.
Nhưng kết quả thực sự khiến người ta bất ngờ…
Tề Hành Lan thắng.
Y cũng không phải kẻ ngốc, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Hồi Lâm đã cố tình nhường, hắn còn tính toán rất khéo, chỉ để mình đi sau y vài bước.
Tề Hành Lan từ nhỏ đến lớn ghét nhất bị người khác nhường, điều này khác gì xem thường y!
Vì thế sắc mặt y sa sầm, chẳng màng đến Hồi Lâm, giật dây cương quay đầu ngựa trở lại.
Hồi Lâm nhận ra Tề Hành Lan tức giận, vội vàng thu lại nụ cười, thúc ngựa đuổi theo.
Yến Thành không hiểu, cũng không biết vì sao Tề Hành Lan thắng lại vẫn nổi giận, chỉ đành dẫn theo đội nhân mã theo sau hai người.
“Lan nhi! Lan nhi chờ đã!” Lúc này Hồi Lâm không còn giấu thực lực nữa, chỉ hai ba lần đã đuổi kịp ngựa của Tề Hành Lan.
Tề Hành Lan nhiu mày nhìn hắn: "Ngươi đây chẳng phải rất nhanh sao, vừa rồi sao đột nhiên lại chậm lại?”
Hồi Lâm vẫn không nói thật, chỉ nói: “Lúc đó ta có chút mệt, nên chậm lại muốn nghỉ ngơi một chút!”
Thấy Tề Hành Lan vẫn không để ý đến hắn, Hồi Lâm lập tức chắn trước mặt y, lúc này Tề Hành Lan cũng dừng lại, Hồi Lâm đành phải nói thật: “Ta chỉ muốn ngươi được như ý, để chúng ta thành hôn theo tập tục của Trung Nguyên.”
Tề Hành Lan đáp lại có vẻ không tình nguyện, lầm bầm: “Ồ.”
Cuối cùng cũng khiến y mở lời, tảng đá lớn trong lòng Hồi Lâm được trút xuống, hắn trở lại bên cạnh Tề Hành Lan, hai người cưỡi ngựa chậm rãi bước đi.
“Vậy… bây giờ chúng ta hồi doanh sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao!”
“Được được được, vậy chúng ta đi thôi." Hồi Lâm dỗ dành y, rồi quay đầu nhìn Yến Thành một cái: "Hồi doanh.”
“Tuân lệnh, Vương thượng.”
…
Khi hồi doanh trại trời đã hơi tối, Hồi Lâm luôn ở bên cạnh y, bất kể nói gì Tề Hành Lan cũng tỏ vẻ hờ hững.
“Lan nhi, tối nay ngươi muốn ăn gì? Hay là ăn chút đặc sản của Tây Nguyên bên này đi, ngươi chắc chắn chưa từng ăn, nhưng ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thích!”
“Ngươi quyết định đi.”
“Vậy tối nay ta có thể ngủ chung với ngươi không? Chúng ta sắp thành thân rồi, ngủ cùng nhau cũng là điều nên làm… phải không.”
“Vương thượng muốn thì cứ đến.”
“Lan nhi! Sao ngươi lại lạnh lùng như vậy? Ta đã nhận lỗi rồi mà, ta có còn phạm phải lỗi lầm nào khác mà bản thân không hay biết không? Ngươi nói đi, không nói làm sao ta biết được?”
Tề Hành Lan nghe thấy phiền phức, đột ngột dừng lại không đi nữa, Hồi Lâm suýt chút nữa đâm vào y.
Chưa đợi Hồi Lâm hỏi, Tề Hành Lan đã nói một tràng: “Hồi Lâm, ngươi cố ý để ta thắng, ý niệm của ngươi cố nhiên là tốt, ngươi muốn ta vui, nhưng ta rất không thích!”
“Điều đó khiến ta cảm thấy mình đang bị người khác xem thường!”
Hồi Lâm tự biết mình đã làm sai, áy náy ôm chặt lấy Tề Hành Lan, nhỏ giọng nói: “Không… Lần này là ta sai, sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra nữa, ta thề, nếu ta còn tái phạm, sẽ không được…”
Tề Hành Lan đưa tay che miệng hắn lại, không cho hắn nói ra lời thề độc tiếp theo.
Cơn giận của y cũng đã nguôi ngoai gần hết, thấy Hồi Lâm im lặng nhìn mình, Tề Hành Lan mới bỏ tay xuống, nhưng giọng điệu vẫn còn chút khó chịu: "Được rồi, chúng ta ăn món Tây Nguyên sao? Khi nào làm, ta đói rồi.”
Hồi Lâm mừng rỡ khôn xiết, vội nói: “Nhanh thôi, ta lập tức cho người đi thúc giục đầu bếp, lát nữa sẽ có ngay, lát nữa sẽ có ngay.”
Nói xong lại ấn Tề Hành Lan ngồi xuống: "Lan nhi ngươi ngồi xuống trước, vừa nghỉ ngơi vừa chờ.” Vừa nói hắn cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Vậy… lời ngươi nói ta có thể ngủ cùng ngươi, còn tính không?”
Tề Hành Lan liếc xéo hắn: "…Tính.”
Hồi Lâm cười toe toét, lại ôm chặt lấy y, rồi hôn thật mạnh lên môi y, nhẹ nhàng mút lấy môi châu của Tề Hành Lan.
Lông mi Tề Hành Lan run rẩy, ngoan ngoãn để hắn hôn mà không phản kháng.
Không tiến thêm bước nữa, Hồi Lâm buông y ra, chỉ thấy mặt Tề Hành Lan đỏ bừng, môi cũng hơi sưng, đôi mắt mơ màng nhìn thẳng vào hắn.
Quả thực rất đẹp, Hồi Lâm kìm nén dục vọng muốn hôn thêm, buông y ra đứng dậy.
“Ta… Ta đi xem Yến Thành luyện binh thế nào rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong liền vội vã bỏ chạy.
Chỉ còn lại Tề Hành Lan vừa mới hoàn hồn, y không tự chủ được mà ôm ngực, cố gắng xoa dịu nhịp tim đột nhiên đập nhanh.
Hình như… cảm giác cũng không tệ?