Khi Hồi Lâm quay lại, trên tay đã bưng đồ ăn, Tề Hành Lan nhin từ xa đã thấy, đều là những món y chưa từng gặp, quả nhiên là đặc sản Tây Nguyên.
Hồi Lâm đi đến gần, đặt đồ ăn vững vàng lên bàn nhỏ: "Mau nếm thử đi, đầu bếp đều là người được đưa từ vương đình đến, chắc chắn đều có vài phần tài năng.”
Tề Hành Lan ngoan ngoãn cầm đũa lên, dưới ánh mắt chờ đợi của Hồi Lâm gắp một chút cho vào miệng nếm thử.
“Thế nào, thế nào?”
“Cũng… không tệ?” Tề Hành Lan không nói dối.
Hồi Lâm thở phào nhẹ nhõm, yên tâm cầm bát đũa lên: "Vậy thì tốt rồi, mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon nữa, thịt dê sẽ nặng mùi hôi hơn, phải ăn lúc còn nóng mới ngon.”
“Ngươi… ngươi cũng ăn đi, đừng cứ nhìn ta mãi!”
“Được được được." Hồi Lâm chỉ biết đồng ý, rồi nói: "Lan nhi sao lại dễ xấu hổ như vậy?”
Tề Hành Lan đột ngột đặt bát đũa xuống, bát va vào bàn phát ra tiếng kêu thanh thúy: "Ngươi!”
“Ngươi xem, mặt ngươi lại đỏ rồi.” Hồi Lâm chỉ vào mặt Tề Hành Lan.
Tề Hành Lan cảm thấy mặt mình đang nóng ran nhưng vẫn phản bác: “Ta là bị ngươi chọc tức!”
“Được, Lan nhi nói gì cũng đúng!” Hồi Lâm không bao giờ cãi vã với Tề Hành Lan bằng lời nói, bất kể thế nào cũng đều thuận theo y.
“Ngươi còn biết nói gì khác không?” Như vậy ngược lại khiến Tề Hành Lan có vẻ vô lý.
Hồi Lâm gắp hai đũa lớn thức ăn đặt vào bát y: "Được rồi, mau ăn đi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta.”
Tề Hành Lan thực sự quá đói, cũng không muốn tranh cãi với Hồi Lâm nữa, cúi đầu ăn uống.
…
Tây Nguyên đêm xuống sớm, ăn cơm xong nếu không có việc gì thì cũng sắp đến lúc ngủ.
Mười tám năm trước đây của Tề Hành Lan chưa từng ngủ chung giường với bất kỳ nam tử hay nữ tử nào, thực sự đến lúc này y rất bối rối.
Hồi Lâm thì lại thoải mái vô cùng, thay y phục xong liền ấn vai Tề Hành Lan, để y nằm thẳng xuống giường.
Còn hắn thì an nhiên nằm ở phía ngoài.
Tề Hành Lan không ngủ được, nhưng cơ thể cũng cứng đờ không dám cử động bừa bãi. Hồi Lâm nghe tiếng thở của y thì biết y vẫn chưa ngủ.
Hắn cũng biết Lan nhi chắc chắn sẽ căng thẳng, liền muốn nói chuyện với y: "Lan nhi, tên của ngươi thật hay, ai đã đặt cho ngươi vậy?”
Tề Hành Lan mới nhận ra Hồi Lâm đang nói chuyện với mình: "A… tên sao? Là phụ thân ta đặt, ông ấy nói không cầu ta văn chương xuất chúng, võ nghệ hơn người, chỉ mong ta ngày sau hành vi như lan, có phong thái của bậc quân tử thanh cao.”
Dù Hồi Lâm chưa từng gặp phụ thân Tề Hành Lan, nhưng chỉ qua cái tên ông đặt cho hài tử, cũng tuyệt đối không phải kẻ thông đồng với địch, phản bội quốc gia.
“Ta nghe nói… Trung Nguyên các ngươi thịnh hành việc đặt tự, Lan nhi ngươi có tự không?”
Tề Hành Lan nghe vậy không nhịn được cười, một lúc sau mới run giọng nói: “Ngươi có hiểu hay không! Người ta phải hai mươi tuổi nhược quán mới đặt tự, ta… ta mới mười tám, hơn nữa phụ thân ta đã mất rồi, ta…”
Hồi Lâm đang lo lắng Tề Hành Lan sẽ buồn khi nhắc đến phụ thân bị hàm oan qua đời, Tề Hành Lan lại nói: “Ở Trung Nguyên còn có một phong tục, sau khi nữ tử xuất giá, phu quân có thể đặt tự cho nàng.”
Nói đoạn, Tề Hành Lan nghiêng đầu nhìn Hồi Lâm nói: “Ta đã sắp thành hôn với ngươi, chờ ta hai mươi tuổi, chi bằng để ngươi đặt tự cho ta đi!”
Hồi Lâm đầu tiên là ngây người, giây tiếp theo liền ôm Tề Hành Lan vào lòng, không đợi y kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp hôn lên.
Lần này không còn là chạm nhẹ rồi thôi, Hồi Lâm đầu tiên hôn lên môi y, thấy Tề Hành Lan nhắm mắt không phản kháng, liền bóp nhẹ cằm y, nhân lúc răng Tề Hành Lan hé mở, chiếc lưỡi ấm nóng của hắn đã quấn lấy lưỡi y.
Tề Hành Lan ý thức được đó là gì, tay đặt lên lồng ngực rắn chắc của Hồi Lâm, vốn định đẩy hắn ra nhưng không đủ sức…
Y mới phát hiện, cơ thể mình đã bị người ta hôn cho mềm nhũn.
Sau đó, Tề Hành Lan cũng dần tìm thấy thú vị, tay vòng qua cổ hắn, hai người dần đổi tư thế, Hồi Lâm đè lên người Tề Hành Lan.
Trong doanh trướng, ngoài tiếng môi lưỡi va chạm thì chỉ còn tiếng nước, có lẽ hai người còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Rất lâu sau, hai người mới kết thúc.
Ánh mắt Tề Hành Lan mơ màng, trên môi có ánh nước lấp lánh, Hồi Lâm nhìn thấy động lòng, đưa tay lau đi vệt nước.
Lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt ôm chặt lấy Tề Hành Lan: "Rất thích Lan nhi.”
Tề Hành Lan cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể nam nhân, dường như có vật gì đó đang chạm vào mình, dù biết Hồi Lâm lúc này sẽ không làm gì, y cũng không dám cử động bừa bãi.
“Lan nhi, ngày mai ta phải dẫn binh đánh trận cuối cùng với Hung Nô, ta sợ bọn họ bày ra chiến thuật gì khiến người ta không kịp đề phòng, nên đã để lại một vài nhân lực trong quân doanh, nếu có vạn nhất ngươi cũng không cần sợ hãi.”
“Ừm… Ngươi chú ý an toàn, đừng để bị thương mà quay về.”
Tề Hành Lan bị hắn ôm, trên người không dùng được sức, hai người cứ giữ tư thế này ngủ suốt cả đêm.
Ngày hôm sau Tề Hành Lan tỉnh dậy, phát hiện trên giường đã sớm chỉ còn lại một mình y, phía bên kia đã mất đi hơi ấm, chắc là đã đi từ rất sớm.
Y cũng không sợ người Hung Nô, hơn nữa Tây Nguyên đối đầu với Hung Nô, Hung Nô mười trận thua chín, vốn dĩ không đáng lo ngại.
Quả nhiên cả ngày không có chuyện gì xảy ra.
Tề Hành Lan thấy vô vị, Tề Triều Đình lại càng thấy vô vị hơn.
Vốn dĩ trong quân doanh chẳng có mấy người có thể nói chuyện với nàng, giờ không còn ai, lại càng không nghe thấy tiếng người nào, chỉ đành đến tìm Tề Hành Lan.
Hôm nay Tề Hành Lan ít nói, Tề Triều Đình biết ca ca đang lo lắng cho Tây Nguyên vương kia.
“Ca, chẳng phải huynh không thích Tây Nguyên vương kia sao? Vậy hắn ra ngoài đánh trận, sao huynh trông lại có vẻ lo lắng như vậy?”
“Nha đầu nhà muội, ta lo lắng chỗ nào? Hung Nô kia căn bản không đáng sợ, ta chỉ là… chỉ là tâm trạng không tốt thôi.”
“Hơn nữa, Hồi Lâm là Tây Nguyên vương, vạn nhất hắn có chuyện gì, chúng ta biết tìm ai giúp Tề gia báo thù đây.”
Tề Triều Đình nhìn ra manh mối: “Sao lời huynh nói lại mâu thuẫn thế!
“Mới vừa nói không lo lắng, sau lại lộ ra lo lắng Tây Nguyên vương gặp chuyện, còn tự tìm cớ biện minh!”
Tề Hành Lan không muốn biện giải, bắt đầu đuổi Tề Triều Đình đi.
“Ta đi là được chứ gì.”
Tề Triều Đình vừa bước ra, đã nghe thấy binh lính ở lại quân doanh hô lớn: “Vương thượng về rồi! Chúng ta đã thắng hoàn toàn!”
Quả nhiên, lát sau Tề Hành Lan liền nghe thấy tiếng vó ngựa dần lớn.
Tề Triều Đình lại thò đầu vào: "Được rồi, bây giờ huynh không cần lo lắng nữa.”
Nói xong, liền nhanh như chớp chạy mất.
“Nha đầu này…”
Tề Hành Lan đang lẩm bẩm, Hồi Lâm đã vén màn bước vào.
Tề Hành Lan vừa định mở lời, lại ngửi thấy một mùi máu tanh không quá nồng.