Sau Khi Bị Bá Chủ Thảo Nguyên Cường Thủ Hào Đoạt

Chương 4

Trước Sau

break


Tề Hành Lan biết sức Hồi Lâm lớn, nên ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, má tựa vào cổ áo lông cáo bên vai phải, nghe thấy nhịp tim hắn dồn dập.

“Thật sao?”

Tề Hành Lan gật đầu: “Ta gạt ngươi làm gì.”

Y lại bổ sung: “Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, tính tình của ta không tốt, nói năng lại cộc cằn, ngươi…”

Hồi Lâm đưa tay giữ lấy sau gáy y, hơi thở nóng phả bên tai khiến vành tai y đỏ rực.

“Không sao, ta sẽ mãi mãi đối tốt với ngươi, tin tưởng ta.”

Tề Hành Lan chưa từng gặp cảnh như thế, không biết nên đáp gì, chỉ có thể đưa tay ôm lại eo hắn.

Thân hình Hồi Lâm rắn chắc, cơ bắp nhiều nhưng mặc áo lại không lộ. Một cái ôm này, mới cảm nhận được sức mạnh ẩn bên trong, khiến cho người ta có cảm giác thực yên tâm.

Một lúc lâu sau, Hồi Lâm mới buông y ra.

“Vương thượng…”

“Gọi ta là Hồi Lâm đi, chỉ có ngươi có thể gọi thẳng tên ta.”

“Hồi… Hồi Lâm, ngươi còn chưa nói khi nào chúng ta thành thân. Mấy hôm nay không được đâu, thân thể ta chưa khỏe, không thể hành lễ chu công (động phòng), phải… phải qua ít ngày nữa mới được.”

Hồi Lâm cười, nắm tay y: “Lan nhi sốt ruột rồi sao? Thành thân tất nhiên phải ở vương đình, ở đây quá vội. Nhưng ta đã cho người đưa tin về trước, bảo họ chuẩn bị sẵn rồi.”

“Chờ chúng ta trở về là có thể cử hành ngay.”

Tề Hành Lan gật đầu, tạm chấp thuận. Nhìn dáng người cường tráng của hắn, y thầm nghĩ, đến đêm động phòng hoa chúc liệu mình có ngất xỉu không.

“Còn nữa… trong khoảng thời gian ngắn ta e là không thể nảy sinh cảm tình với ngươi.” Tề Hành Lan lén nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không đổi, mới nói tiếp: “Ngươi đừng giận, mới gặp mấy lần, tình cảm đâu thể sinh ra dễ vậy.”

Hồi Lâm gật đầu: “Không sao, sớm muộn gì ta cũng đợi được ngày ấy.”

Hắn nói xong, Tề Hành Lan vừa gật đầu thì trán đã bị hôn nhẹ một cái.

“Ngươi!” Tề Hành Lan trừng mắt, nhưng trong mắt Hồi Lâm lại càng thêm đáng yêu.

“Là lỗi của ta, Lan nhi thật đẹp, ta không kìm được.”

Tề Hành Lan giả vờ tức giận, thật ra y sớm đoán được chuyện này, cũng thấy mình không đến nỗi không thể chấp nhận. Chỉ là lúc nãy hơi bối rối, giờ đã bình tĩnh lại.

Dù sao cũng đã nổi giận, mà chủ động làm lành thì cũng quá mất thể diện, vì thế Tề Hành Lan vẫn giữ dáng vẻ hờn dỗi không đổi.

Hồi Lâm nhìn ra y tức giận, liền nghĩ cách dỗ y vui.

Hắn nhớ Tề Triều Đình nói y cưỡi ngựa rất giỏi, vì thế mở miệng dò hỏi: “Chúng ta lát nữa đi cưỡi ngựa được không? Tiếc là cuối thu cỏ cây khô vàng rồi, nếu là mùa xuân, phong cảnh ngoài thảo nguyên Tây Nguyên mới là tuyệt nhất.”

“… Được.”

Tề Hành Lan nghe có cớ để bước xuống, lại là sở trường của mình, liền quay đầu lại, xem như nguôi giận.

Vừa quay đầu, Hồi Lâm đã tiến gần khiến y giật mình đứng sững.

“Ngươi… ngươi làm gì!”

Tề Hành Lan quay đầu né, chỉ nghe Hồi Lâm nói: “Lan nhi hôn ta một cái được không?”

“A?” Tề Hành Lan trừng lớn mắt, ngạc nhiên không thể tin nổi.

“Dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng thành thân, hôn một cái thì có sao đâu?”

Hồi Lâm cười, hắn vốn định chỉ trêu Tề Hành Lan, nhưng đợi mãi thấy y đỏ mặt mà vẫn không đáp, không nhìn mình, liền định buông tha rồi ngồi xuống.

Nào ngờ Tề Hành Lan bất ngờ đứng dậy, như hạ quyết tâm, hai tay giữ vai hắn, hôn lên khóe môi hắn một cái. Vì không khống chế được lực, y lập tức ngã vào lòng hắn.

Tề Hành Lan luống cuống muốn đứng dậy, Hồi Lâm lại lập tức ôm eo y, nhẹ nhàng kéo người ngồi nghiêng trên đùi mình.

Tề Hành Lan dĩ nhiên giãy không thoát, mím môi nhìn hắn: “Ta đã hôn rồi, ngươi… ngươi còn muốn thế nào.”

Hồi Lâm bật cười, siết y chặt hơn, lại khẽ hôn lên má y, giọng vui vẻ: “Thích Lan nhi quá.”

Tề Hành Lan không biết đáp ra sao, nhân lúc hắn nói chuyện liền từ trên người hắn đi xuống, đỏ mặt nói: “Được rồi, ta phải thay y phục, ngươi ra ngoài đi!”

Trước đó Hồi Lâm đã bảo người chuẩn bị mấy bộ y phục, đều vừa vặn và là sắc mà Tề Hành Lan ưa thích.

Hồi Lâm vừa được nếm chút ngọt ngào, nên cũng dễ nói hơn nhiều, ngoan ngoãn ra chuồng ngựa chọn ngựa cho y.

Khi hai người ra ngoài, Yến Thành khăng khăng đòi mang theo một đội thị vệ bảo hộ an toàn cho Vương thượng. Hồi Lâm tuy bực vì bị phá cảnh riêng tư, nhưng cũng biết quả thực cần người bảo vệ Tề Hành Lan, nên gật đầu đồng ý.

Tề Hành Lan thay y phục xong bước ra, không thấy Hồi Lâm đâu, còn đang nghi hoặc thì một binh sĩ đi ngang nhận ra y, cúi mình hành lễ, rồi cung kính chỉ đường: “Công tử, Vương thượng đang chọn ngựa cho ngài trong chuồng ngựa.”

“Chuồng ngựa ở phía trước.”

“Được, cảm ơn.”

Nói xong, y đi theo hướng được chỉ, chưa bao xa đã thấy thân ảnh cao lớn của hắn.

Tay phải hắn đang dắt một con ngựa trắng, thân hình tráng kiện, Tề Hành Lan vốn thường ra ngoại ô Thượng Kinh cưỡi ngựa, chỉ liếc mắt đã biết đây là một con ngựa quý hiếm.

“Hồi Lâm!”

Nghe tiếng gọi, Hồi Lâm quay đầu lại, thấy Tề Hành Lan đứng không xa, một thân y phục mang nét đặc trưng Tây Nguyên.

Áo xanh khiến da y càng trắng, tóc buộc cao, vài sợi bị gió thổi lòa xòa trên trán. Đuôi mắt hơi hếch, toát ra vẻ ngạo nghễ của thiếu niên.

Đôi mắt y mang theo vẻ hưng phấn, bước nhanh lại gần, giọng trong trẻo vô cùng: “Hồi Lâm, đây là ngựa chọn cho ta sao? Đẹp quá!”

Hồi Lâm hoàn hồn, gật đầu nói: “Phải, con ngựa này là tặng cho ngươi. Từ nay về sau, bất kể ở đâu, nó sẽ luôn theo ngươi.”

Tề Hành Lan gật đầu, đưa tay vuốt dọc lưng ngựa, lông mượt bóng, cảm giác rất tốt.

Hồi Lâm thấy ánh mắt y tràn đầy phấn khích, liền đưa cương ngựa cho y: “Lên thử xem?”

“Ừm.” Thân thủ của y linh hoạt, một cái liền lên yên.

“Giá!”

Ngựa chạy ra ngoài mấy chục trượng, Tề Hành Lan kéo cương, quay đầu nhìn hắn: “Hồi Lâm, bây giờ đi luôn sao?”

Hồi Lâm chưa vội đáp, nhìn Yến Thành đang tiến lại từ xa, thấy hắn gật đầu ra hiệu, Hồi Lâm mới nói với Tề Hành Lan: “Đi.”

Nói rồi, hắn cũng cưỡi ngựa đuổi theo, cùng Tề Hành Lan song hành trên thảo nguyên.


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc