Sau Khi Bị Bá Chủ Thảo Nguyên Cường Thủ Hào Đoạt

Chương 3

Trước Sau

break

Tề Triều Đình ở trong quân doanh không dám đi loạn, dù có nhàm chán cũng chỉ ở trong trướng mà thôi. Nàng cũng từng hỏi Yến Thành, nhưng người nọ lại thần bí lắc đầu, nói: “Tiểu hài tử, đừng quản mấy chuyện này.”

Tề Triều Đình nghe không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi thêm. Dù sao nơi này không phải nhà mình, làm gì cũng phải giữ lễ phép cẩn trọng.

Trong quân doanh không có cô nương, Tề Triều Đình chỉ có thể ở một mình, đang buồn chán thì giọng Tề Hành Lan từ xa truyền đến.

“Đình nhi! Đình nhi!”

Giọng Tề Hành Lan trong trẻo, Tề Triều Đình lập tức nhận ra, vừa đứng lên thì y đã vén rèm bước vào.

“Ca!” Tề Triều Đình nhào đến, ôm lấy eo Tề Hành Lan, ngẩng đầu hỏi: “Ca, thân thể huynh thế nào rồi?”

Chuyện Tề Hành Lan bị ép uống sinh tử dược, Tề Triều Đình biết. Tuy chưa từng trải qua, nhưng cũng rõ thứ này đối với thân thể con người là cực kỳ có hại.

Tề Hành Lan cẩn thận quan sát, thấy muội muội được chăm sóc cũng tạm ổn, lúc này mới yên lòng, nói: “Không sao, từ nhỏ thân thể của ta đã tốt, chút chuyện này có là gì đâu.”

Tề Hành Lan vỗ vai nàng, cười hỏi: “Ngược lại là muội, có ai làm khó muội không?”

Tề Triều Đình lắc đầu: “Không, bọn họ đều đối xử với ta rất tốt, vô cùng thân thiện. Vị Tây Nguyên vương kia còn đến hỏi vài câu rất kỳ quái nữa…”

Tề Triều Đình ngừng lại, liếc nhìn Tề Hành Lan một cái: “Hắn hỏi về huynh, hỏi huynh bao nhiêu tuổi, tính cách yêu thích…”

Nói đến đây, nàng ngược lại hỏi Tề Hành Lan: “Ca ca, hắn có ý gì vậy?”

Tề Hành Lan khẽ thở dài, kéo tay nàng ngồi xuống mép giường, cân nhắc từng lời giải thích: “Đình nhi, hắn muốn cùng ta thành thân.”

“A?”

“Ta nghĩ, dù có trở về được thì cũng là đường chết, không bằng trước tiên…” Tề Hành Lan tự nói tiếp, trước tiên cứ an thân ở Tây Nguyên rồi tính sau.

“Ca, huynh thích hắn sao?”

Tề Hành Lan lắc đầu, nhìn nàng như nhìn đứa ngốc: “Mới gặp mấy lần, sao ta có thể thích hắn được? Hơn nữa, vừa gặp vài lần đã muốn thành thân, chỉ e cũng là vì thấy sắc mà nổi lòng tham, có thể có bao nhiêu chân tâm chứ.”

“Ca, huynh…”

Tề Hành Lan nắm lấy vai nàng: “Hắn nghĩ thế nào không quan trọng, ta có thích hắn hay không cũng không quan trọng. Giữ được mạng mới là điều quan trọng nhất.”

Thấy Tề Triều Đình còn do dự, y khuyên nhủ: “Không sao, tiểu nha đầu, muội không cần lo lắng cho ta. Cho dù trong Tây Nguyên vương đình hắn còn có bao nhiêu phi tần, cho dù sự mới mẻ với ta chỉ giữ được trong bao lâu, chúng ta sống sót được là đã lời rồi.”

Thấy trên đuôi lông mày của ca ca thực sự không mang vẻ buồn thương, Tề Triều Đình cũng gật đầu: “Được, nhưng huynh phải lấy chính mình làm trọng. Ta là nữ nhi, tuổi lại nhỏ, chỉ khiến huynh thêm vướng bận. Huynh thì khác…”

“Tề Triều Đình!”

Nghe tiểu nha đầu nói mình như vậy, Tề Hành Lan lập tức quát, giọng gay gắt: “Muội là muội muội của ta, không phải vướng bận! Nếu muội cũng chết rồi, ta báo thù còn có ý nghĩa gì nữa!”

Tề Triều Đình biết mình đã chạm đến điều Tề Hành Lan ghét nghe nhất, cúi đầu im lặng, một lúc lâu sau mới nhận lỗi: “Xin lỗi ca ca, sau này ta không nói thế nữa.”

“Huynh đừng tức giận.” Tề Triều Đình ngẩng đầu, gương mặt ngấn lệ, nhìn về phía y.

Thấy vậy, Tề Hành Lan dịu giọng, đưa tay xoa đầu muội muội:

“Thôi, được rồi, ta đi đây. Ta ở doanh trướng bên cạnh, có chuyện gì thì đến tìm ta.”

“Vâng.”

Tề Hành Lan nói xong liền rời đi.

Y vừa bước vào trướng của mình đã thấy Hồi Lâm đang đợi, trên bàn nhỏ đã bày sẵn cơm. Lạ là phần lớn đều không phải món Tây Nguyên, mà là những món Tề Hành Lan từng thấy ở kinh thành.

Y thoáng kinh ngạc, Hồi Lâm thấy liền giải thích: “Ta bảo đầu bếp học nấu món Trung Nguyên. Có thể bọn họ chưa quen, nấu không được khéo, chưa hợp khẩu vị của ngươi. Đợi về vương đình, ta sẽ tìm đầu bếp giỏi hơn.”

Hồi Lâm đã hỏi qua muội muội của y, biết Tề Hành Lan kén ăn, phụ mẫu y cũng thường nói y còn khó chiều hơn cả muội muội.

Tề Hành Lan liếc hắn, lại chạm phải ánh mắt nghiêm túc của hắn đang nhìn mình, bỗng có chút không tự nhiên, cứng ngắc bước tới ngồi xuống đối diện.

Hồi Lâm vẫn chưa động đũa, cứ nhìn Tề Hành Lan khiến toàn thân y khó chịu: “Ai, ngươi ăn đi, nhìn ta làm gì!”

Tề Hành Lan vốn còn lo, sợ mình nói vậy hắn sẽ giận, ngẩng đầu lại thấy hắn đang cười. Y khó hiểu: “Ngươi cười cái gì?”

Hồi Lâm ngưng cười, nhưng khóe môi vẫn cong, nét cứng cỏi trên gương mặt cũng mềm lại. Giọng của hắn có chút phát run:

“Ngươi trông giống một con thỏ hoang mà ta từng gặp ngoài hoang dã.”

“Mau… mau ăn!”

Nói rồi, Tề Hành Lan vội cầm đũa bắt đầu ăn.

Hồi Lâm không trêu nữa, thấy y chỉ gắp mấy món gần bên, chẳng động đến món ở xa, vì thế liền gắp cho y một đũa đặt vào chén.

“Thế nào?”

Tề Hành Lan rất đói, miệng đầy thức ăn, ú ớ nói: “Cũng được.”

Hồi Lâm vừa gắp vừa nhìn y ăn, hai má phồng lên, nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.

Hắn không nhìn nữa, cúi đầu ăn cơm.

Sau giờ ngọ, Tề Hành Lan vốn tưởng rằng Hồi Lâm sẽ đi, nhưng lại thấy hắn ngồi luôn trên giường.

“Ngươi… ngươi không có công vụ cần xử lý sao?”

Hồi Lâm giả vờ không hiểu ý Tề Hành Lan, điềm nhiên nói: “Chiều nay không có việc, sáng ta đã sắp xếp xong kế hoạch chiến đấu ngày mai. Tây Nguyên tất thắng.”

“À… ừm.” Tề Hành Lan không nói nữa, chỉ ngồi yên bên cạnh hắn.

Hồi Lâm cũng không nhắc gì đến chuyện thành thân, Tề Hành Lan nghĩ thầm, vốn y định đợi hắn mở miệng thì sẽ thuận thế đồng ý.

Tề Hành Lan lại đợi trong chốt lát, thấy Hồi Lâm vẫn im lặng, y bèn hỏi: “Cái đó… khi nào chúng ta thành thân?”

Hồi Lâm vẫn im lặng. Tề Hành Lan tưởng giọng mình nhỏ quá nên hắn không nghe, vừa quay đầu lại liền bị hắn ôm chặt vào ngực.


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc