“Ngươi là ai?” Tề Hành Lan đoán, nam nhân này chắc chắn có địa vị cao quý ở Tây Nguyên, nhưng không chắc chắn hắn rốt cuộc là ai.
“Ta là Hồi Lâm, là Tây Nguyên vương.”
Điều này nằm trong dự đoán của Tề Hành Lan, nên biểu cảm cũng không thay đổi, y lại lén nhìn hắn một cái, Tề Hành Lan mới nhớ trước kia Thượng Kinh luôn có người nói người Tây Nguyên đều râu ria đầy mặt và cả người hôi thối, giờ xem ra cũng không hoàn toàn đúng.
“A… chào ngươi.” Tề Hành Lan không biết nên nói gì tiếp theo, giữa hai người chỉ còn lại sự im lặng.
Hồi Lâm thấy Tề Hành Lan cứ im lặng, liền tự mình tìm đề tài: “Ngươi tên là gì?”
Tề Hành Lan nghe vậy ngẩng đầu, hắn đã cứu y, để tránh người khác nghi ngờ, Tề Hành Lan cảm thấy mình quả thực nên nói thật thân phận với nam nhân trước mặt.
“Ta là nhi tử của Phủ Viễn tướng quân Tề Lương của Đại Chu, tên là Tề Hành Lan, hồi tháng sáu, phụ thân ta viễn chinh Nam Man nhưng thất bại, binh bại trở về kinh, nhưng lại vừa vặn tạo cơ hội cho kẻ tiểu nhân, giả mạo chứng cứ gán cho Tề thị của ta tội danh thông đồng với địch! Quân chủ ngu ngốc nghe lời nịnh thần…”
Hồi Lâm lặng lẽ lắng nghe lời tố cáo của thiếu niên, lại thấy sắc mặt của Tề Hành Lan thay đổi và khóe mắt hoe đỏ.
Hắn ngừng thở, tay vô thức chạm vào bờ vai gầy gò và run rẩy vì tức giận của thiếu niên, Tề Hành Lan không tránh, ngẩng đầu nhìn Hồi Lâm, nói tiếp những lời vừa rồi chưa nói hết.
“Thế là chặt đầu phụ thân ta, mẫu thân ta sau đó thắt cổ tự tử, đi theo phụ thân, một trăm sáu mươi hai nhân khẩu còn lại của Tề gia đều bị lưu đày Nam Cương.”
Không biết lại nhớ tới điều gì, Tề Hành Lan nhìn sang chỗ khác, lời nói dường như có chút khó mở miệng: “Binh lính áp giải chúng ta thế nhưng thấy ta và Đình nhi sinh đẹp, nảy sinh ý đồ bất chính.”
“Ta quyết không chịu nhục, vì vậy đã trốn thoát…”
Hồi Lâm nghe xong, trong lòng có chút xót xa, có lẽ còn có chút thương hại, sau khi thở sâu một hơi lại hỏi: “Ngươi không biết võ công sao?”
Y vốn xuất thân từ gia đình tướng môn, chẳng lẽ lại không biết võ công?
Giọng điệu của Tề Hành Lan có chút không được tự nhiên, lắp bắp nói: “Ta… ta biết nhưng…”
Tề Hành Lan nhìn hắn, giọng cũng hạ thấp: “Ta có thể không nói không?”
Hồi Lâm nghĩ ở đây có chuyện ẩn khúc, cũng không hỏi nữa, sợ rằng trái tim thiếu niên vừa mới mở một lỗ nhỏ lại khép lại.
Dù sao… sau này còn nhiều cơ hội.
Hồi Lâm nắm chặt bàn tay Tề Hành Lan đặt bên ngoài, Tề Hành Lan giằng không thoát, ánh mắt đầy đề phòng nhìn hắn.
Đôi mắt vốn lạnh lùng và sắc bén của Hồi Lâm lúc này mang theo chút tình cảm, ngữ khí cũng khác với khi nói với người khác: “Sau này mọi thứ sẽ tốt lên.”
Có ta ở đây, sau này mọi thứ sẽ tốt lên.
Tề Hành Lan dù có chậm chạp đến đâu, lúc này cũng nên nhận ra điều gì, hơn nữa, y được xem là thông minh.
“Ngươi… ngươi vừa cứu ta, lại nói với ta những điều này, rốt cuộc là có ý gì?”
Tề Hành Lan hỏi đến vấn đề chính, Hồi Lâm lúc này mới buông tay y, lại xoay vai y đối diện với mình, thần sắc nghiêm túc nói:
“Ngươi thành hôn với ta có được không?”
Tề Hành Lan lập tức bị dọa sợ, thoát khỏi tay hắn, tai đỏ bừng vì xấu hổ: “Ngươi và ta đều là nam nhân…”
Hồi Lâm hỏi ngược lại: “Nam nhân thì sao? Ta nhớ Thượng Kinh có không ít nam nhân cũng thành hôn với nam nhân, không phải còn có cả sinh tử dược để dùng sao?”
Không biết nhắc đến điều gì, sắc mặt Tề Hành Lan đột nhiên tái nhợt, cũng không nói gì nữa, Hồi Lâm có chút lúng túng, nam nhân cao tám thước đầy cơ bắp ngồi trước giường nhìn chằm chằm vào thiếu niên trên giường, sợ bỏ lỡ từng cử động của y.
Cuối cùng, Hồi Lâm thỏa hiệp thở dài một hơi, đứng dậy bước ra ngoài: “Muội muội ngươi được sắp xếp ở doanh trướng kế bên, ngươi có thể đi thăm nàng, chuyện thành hôn, ngươi có thể suy nghĩ lại.”
“Ta nghiêm túc muốn cưới ngươi, dù khó khăn thế nào cũng phải cưới.”
Hồi Lâm vốn đã đi rồi, lại quay lại hai bước, để lại hai câu này mới rời đi.
Hắn vén rèm ra ngoài doanh trướng, gặp Yến Thành ở bên ngoài, thấy Hồi Lâm mắt liền sáng rực: “Vương thượng, thiếu niên này… không, là Vương hậu, đã đồng ý thành hôn với ngài chưa?”
Hồi Lâm nhàn nhạt liếc hắn một cái, Yến Thành thấy không ổn, Hồi Lâm lạnh lùng nói: “Dù y có đồng ý hay không, cuối cùng cũng phải đồng ý.”
Nói xong hắn liền rời đi, Yến Thành còn ở lại nghĩ, ý này là chưa đồng ý sao? Làm Vương hậu cũng không đồng ý sao?
Người Trung Nguyên này, tâm khí thật cao.
Sau khi Hồi Lâm rời đi, hắn liền đi bàn bạc việc bày binh bố trận cùng các tướng lĩnh. Song, hắn vẫn lo lắng cho tình huống của Tề Hành Lan. Tuy vừa rồi nói chuyện với Yến Thành vô cùng quyết đoán, nhưng thực chất chỉ có hắn rõ, chỉ cần Tề Hành Lan nhìn hắn với đôi mắt hoe đỏ, mà lại không chịu gật đầu.
Hắn quả thực không thể làm gì được người đó.
…
Sau khi Hồi Lâm rời đi, Tề Hành Lan cũng hoàn hồn lại.
Y có lẽ nên suy nghĩ lại, dù sao y bây giờ là con cháu tội thần, nếu y nói không đồng ý, Hồi Lâm lại thẹn quá thành giận ném y trở lại chỗ đám binh lính kia…
Tề Hành Lan nghĩ cũng không dám nghĩ.
Những người đó đã cho y uống sinh tử dược, khiến tình trạng cơ thể của y không còn được như trước, giờ bụng dưới vẫn âm ỉ đau do sự thay đổi của cấu tạo sinh lý, đến lúc đó chắc chắn là chết.
Thà như thế này, chi bằng…
Giả vờ chiều theo vị Tây Nguyên vương này, làm cả người hắn bị mình lợi dụng, vừa có thể bảo vệ bản thân và muội muội an toàn, nếu thời gian trôi qua Tây Nguyên càng lớn mạnh, lại có thể giúp y báo huyết hải thâm thù (nợ máu trả bằng máu).
Nghĩ vậy, Tề Hành Lan lập tức muốn xuống giường tìm Hồi Lâm, nhưng đến ngoài doanh trướng thì dừng lại, vẫn nên đi thăm tiểu nha đầu Tề Triều Đình trước.
Ít nhất phải nói cho nàng biết những chuyện này, tránh cho nàng lo lắng.