Sau Khi Bị Bá Chủ Thảo Nguyên Cường Thủ Hào Đoạt

Chương 1

Trước Sau

break


Ngựa đi ở trong rừng, dưới đất cành khô hỗn độn, mỗi bước chân ngựa dẫm lên đều phát ra tiếng kẽo cạch.

Yến Thành nhìn quanh bốn phía, phi ngựa tới bên cạnh người đi đầu.

“Vương thượng, nơi này…”

“Công tử! Có thể cứu ca ca của ta không!” Giọng nói của người vừa cất lời còn khá non nớt.

Tây Nguyên mới đánh thắng trận, không chừng là quân tàn dư của quân địch đến báo thù, Yến Thành sợ nguy hiểm, theo bản năng rút đao chỉ vào cô nương trẻ đang quỳ trước mặt Vương thượng của bọn họ.

Y phục dù cũ nát nhưng có lẽ là loại vải quý giá, trên người trên mặt đều có nhiều vết thương, cả người dơ bẩn, Yến Thành nhìn nàng chẳng giống người Hung Nô chút nào, lại liếc qua nam nhân không nói một lời ở bên cạnh, rồi thu đao về.

“Ngươi là ai? Đến làm gì?”

Cô nương không đáp, vẫn quỳ ở đó, kiên quyết nhìn chằm chằm vào nam nhân cao lớn đang cưỡi ngựa.

Ánh mắt sắc bén của Hồi Lâm nhìn lại, tiểu cô nương rõ ràng sợ hãi, nhưng lại cố gắng giữ bình tĩnh mà thẳng lưng.

“Ca ca… ca ca của ta bị thương, các ngươi có thể cứu huynh ấy không?”

Tháng mười ở Tây Nguyên lạnh giá, nếu là cô nương y phục mỏng manh, e rằng không chống đỡ nổi vài đêm, Hồi Lâm trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: “Ngươi dẫn đường.”

Tề Triều Đình mừng rỡ không thôi, vội vàng đứng dậy từ mặt đất, tuy chân có vết thương, đi đứng khập khiễng, nhưng vẫn đi rất nhanh.

Yến Thành đi ngang qua lại kéo nàng lên ngựa của mình, Tề Triều Đình kinh ngạc nhìn hắn, Yến Thành vừa điều khiển ngựa, vừa hờ hững nói: “Ngươi còn đi nổi sao?”

Tề Triều Đình nghe vậy nhìn xuống chân mình, giọng rất khẽ: “Ta không sao, ca ca của ta không thể xảy ra chuyện.”

Quan hệ của nàng với ca ca thật tốt.

“Đi đường nào? Ngươi chỉ đi.”

Tề Triều Đình chỉ về phía trước: “Cứ đi thẳng, không xa đâu.”

Hồi Lâm nghe thấy, đi ở phía trước, còn Yến Thành vì dắt theo một tiểu cô nương, đi chậm hơn một chút, khoảng cách giữa hai con ngựa dần kéo dài.

Ánh mắt của Hồi Lâm tìm kiếm dưới đất, còn chưa kịp tìm thấy, Tề Triều Đình mắt tinh đã nhìn thấy Tề Hành Lan: “Ca!”

Hồi Lâm cũng thấy người ngã trên đất, hồng y dù rách nát, nhưng vô cùng nổi bật.

Thấy người rồi, Tề Triều Đình giằng co muốn xuống, Yến Thành kéo nàng chặt cứng: “Ngươi đừng xuống, có Vương thượng ở đây.”

Tề Hành Lan đã kiệt sức ngã trên đất rất lâu, cơ thể sau khi uống thuốc rất yếu, đứng dậy cũng không nổi, y cũng không giằng co nữa, cùng lắm là chết, chỉ là chưa báo được thù, không biết tiểu nha đầu Tề Triều Đình có an toàn không, ngoài điều này ra cũng không còn chấp niệm nào khác.

Nghe thấy tiếng móng ngựa, Tề Hành Lan còn tưởng binh lính áp giải bọn họ lại đuổi tới, nhưng lại mơ hồ nghe thấy giọng của Tề Triều Đình, vì cơ thể nằm nghiêng, tay phải còn có thể dùng sức, y chống người dậy ngẩng đầu nhìn.

Nhưng lại thấy nam nhân đang đứng trước mặt mình không xa.

Đối diện với đôi mắt mơ hồ và đề phòng của Tề Hành Lan, Hồi Lâm có một khoảnh khắc sững sờ, chưa kịp nói gì, Tề Hành Lan đã ngã gục ở đó.

Hồi Lâm lập tức lật người xuống ngựa, Tề Triều Đình chỉ thấy nam nhân đó bồng ngang ca ca mình lên, đặt lên ngựa.

Tề Hành Lan không tỉnh táo, cơ thể lắc lư, dường như giây tiếp theo sẽ ngã khỏi ngựa.

May mà Hồi Lâm nhanh chóng lên ngựa, Tề Hành Lan lập tức va vào ngực hắn, mặt Hồi Lâm không đổi sắc: “Về doanh trại.”

Tề Hành Lan vốn tưởng mình đã chết nơi rừng hoang, y chậm rãi mở mắt, lại thấy đồ đạc xung quanh.

Giống như trước kia ở Thượng Kinh, lúc y cùng phụ thân theo Hoàng đế săn bắn từng ở trong doanh trướng.

Đang thất thần, có người vén rèm bước vào.

Tề Hành Lan thấy người đến, cố gắng vùng vẫy để ngồi dậy, Hồi Lâm đã thay một bộ y phục, chỉ là trang phục thường ngày của công tử quý tộc Tây Nguyên, Tề Hành Lan nhìn hắn liền biết không phải người Hán.

Hồi Lâm bỏ qua sự đề phòng trong mắt y, ngồi xuống bên giường: “Thân thể sao rồi?”

Tề Hành Lan cẩn thận cảm nhận, phát hiện ngoài bụng dưới vẫn âm ỉ đau, những vết thương khác trên người đều không còn đau lắm.

Thế là ngẩng mắt nhìn nam nhân đang nhẹ giọng nói chuyện ở trước mặt, dù không rõ ý đồ của hắn, nhưng dù sao y cũng được người ta cứu, Tề Hành Lan thành thật đáp: “Ta không sao rồi, muội muội ta đâu?”

Có lẽ sợ hắn không hiểu, Tề Hành Lan lại nói: “Là cô nương đi cùng ta, chừng mười hai tuổi, mắt to tròn đó.”

“Yên tâm, nàng rất tốt, quân y đã xem qua cho nàng, thân thể không đáng ngại.”

Tề Hành Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo cơ thể lại căng thẳng vì bàn tay vô cớ hướng về phía mình của hắn.

Hồi Lâm nhận thấy sự cứng đờ của y, nhưng vẫn đè chặt chăn của y lại, vừa rồi Tề Hành Lan dậy vội, chăn đã trượt xuống tận eo.

Tề Hành Lan không quen người khác tiếp cận mình gần đến vậy, huống hồ lại là một người lạ chỉ mới gặp một lần.


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc