Mùi nước hoa rẻ tiền lẫn với mùi mồ hôi đàn ông nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến Liễu Sơ Tuyết giật mình tỉnh dậy.
Cô bỗng nhận ra mình đang bị một người đàn ông xa lạ đè lên, thân thể cứng đờ nằm trên chiếc giường gỗ ọp ẹp trong một căn phòng chật hẹp và tối tăm. Bóng đèn trần chập chờn, phát ra tiếng xì xì khó chịu, ánh sáng vàng vọt chiếu thẳng lên gương mặt dâm tà của kẻ kia, và cả những ánh mắt đang rình rập, len lén dõi nhìn vào từ khe cửa.
Là người nhà bác cả.
Ký ức lập tức ập về như dòng nước lũ.
Nguyên chủ của thân xác này đã bị sắp đặt để rơi vào một cái bẫy ô nhục. Một khi danh tiết bị hủy hoại, chẳng những thanh danh tiêu tan, mà vị hôn phu đường hoàng kia cũng sẽ ngay lập tức đoạn tuyệt hôn sự, bỏ mặc cô một cách không thương tiếc.
“Thả tôi ra!”
Cô vùng vẫy chống cự trong tuyệt vọng, cổ tay bị siết chặt đến mức tê rần. Mọi thứ dường như đang sụp đổ, nhưng đúng lúc ấy, một giọng nam trầm ấm vang lên trong đầu cô - bình tĩnh, điềm đạm, như có một sợi dây kéo cô ra khỏi đáy vực sâu hoảng loạn…