Không kịp để cô có thể suy nghĩ nhiều, Liễu Sơ Tuyết vội vươn tay rút cây bút trong túi ra giúp anh. Nhìn động tác của anh, cô lập tức hiểu được anh định làm gì, liền khẽ nói:
“Xin lỗi vì đường đột.”
Rồi cô bắt đầu lục tìm trong túi áo của anh. Ngoài một hộp thuốc lá, cô chẳng thấy thứ gì có thể dùng để viết chữ được. Không chần chừ, cô xé vỏ ngoài của hộp thuốc lá, đưa cho người đàn ông, còn cẩn thận mở nắp bút ra giúp anh, nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay để anh có thể tiện dùng sức.
Phó Diên Thừa cố gắng chống lại cơn choáng váng, tay run lên khi viết ra một cái tên cùng một dãy số. Giọng anh khàn khàn:
“Làm phiền cô giúp tôi liên hệ người này. Nói với anh ta rằng hoa đào ở núi Mãng đã nở rồi, bảo với anh ta là mau tới đây ngắm. Đừng quên, mang theo thứ đã hứa.”
Vừa nói xong, cả người anh như mất hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống đất.
Liễu Sơ Tuyết thấy sắc mặt anh trắng bệch, lo lắng hỏi:
“Anh sao rồi?”
Phó Diên Thừa cố gắng giữ tỉnh táo, giọng yếu ớt:
“Không sao, cô làm ơn nhanh chóng đi gửi tin giúp tôi đi.”
Anh gắng gượng vỗ nhẹ vào túi áo:
“Tiền điện thoại cô lấy ở trong túi tôi.”
Liễu Sơ Tuyết liếc qua hộp thuốc có ghi số liên lạc, biết rõ tình huống không thể chậm trễ. Cô gật đầu nghiêm túc:
“Hôm nay anh đã cứu tôi, tôi nhất định giúp anh hoàn thành tốt việc này.”
Thế nhưng khi vừa xoay người định đi, cô lại dừng bước:
“Anh bị thương ở đâu? Tôi xem thử có thể giúp anh cầm máu được không.”
Nhìn tình trạng của anh, cô đoán được thương thế không nhẹ. Mùi máu tanh nồng lan ra khiến người khác khó chịu, nếu như không xử lý kịp thời, e là anh ta sẽ không trụ nổi đến khi có người tới cứu.
Phó Diên Thừa định từ chối, nhưng Liễu Sơ Tuyết đã vén áo anh lên. Quả nhiên, đúng chỗ anh luôn giữ tay ép chặt ở bụng, máu đã thấm ướt cả bộ quân phục.
Vết thương không hề nhẹ.
Cô từng học sơ cứu khi còn học đại học, sau khi đi làm cũng được cơ quan tổ chức huấn luyện y tế cơ bản, nên việc xử lý vết thương tạm thời là điều cô có thể làm được. Nhưng hiện tại không có thuốc, vết thương của anh lại sâu, chỉ ép cho cầm máu thì chưa chắc đủ.
Cô nhẹ giọng nói:
“Thất lễ rồi.”
Sau đó bắt đầu tháo cúc áo ngoài của anh. Mất không ít sức lực, cuối cùng cũng cởi ra được. Cô cẩn thận gỡ áo sơ mi bên trong, rồi xé nó thành từng dải dài để tạm thời băng bó vết thương.
Dù máu vẫn thấm ra, nhưng ít ra cũng cầm được phần nào. Những gì cô có thể làm đều đã làm hết, phần còn lại chỉ có thể trông vào ý trời.
Giúp anh mặc lại áo, cô thì thầm:
“Tôi sẽ nhanh chóng chuyển lời.”
Là người đến từ tương lai, Liễu Sơ Tuyết không thấy hành động này là chuyện gì khó xử. Đơn giản chỉ là cứu người. Điều cô không hay biết là trong bóng tối của hang động, tai của Phó Diên Thừa đã đỏ ửng từ lúc nào.
Nhờ ký ức của nguyên chủ, Liễu Sơ Tuyết vẫn nhớ rõ đường ra khỏi khu rừng. Cô dựa vào ánh nắng để định hướng, vừa đi vừa trượt ngã không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng ra khỏi núi.
Đi ngang qua con suối nhỏ, cô tranh thủ rửa mặt, chỉnh lại quần áo một chút rồi mới chạy về phía bưu điện xã. Cô luôn tin rằng, muốn giúp được người khác, thì trước tiên phải giữ gìn được bản thân từ tinh thần cho đến hình ảnh.
Sau khi nộp tiền điện thoại, nhân viên giúp cô quay số. Khi đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông trả lời, cô lập tức nói:
“Làm ơn gọi người giúp tôi, tôi cần gặp anh Khổng Dĩ Chương.”
Giọng nam ở đầu dây kia có vẻ ngạc nhiên:
“Tôi là Khổng Dĩ Chương. Xin hỏi cô là?”
Liễu Sơ Tuyết nói dứt khoát, gọn gàng:
“Có người nhờ tôi chuyển lời: Hoa đào ở núi Mãng đã nở, bảo anh mau đến ngắm, đừng quên mang theo thứ đã hứa.”