Cô còn chưa kịp hoàn hồn sau cú ngã đó, thì một cơn đau nhói đã bất ngờ ập tới và còn kéo theo một làn sóng ký ức cuồn cuộn như thủy triều tràn vào trong đầu cô.
Thảo nào hai người khi nãy lại ăn mặc chắp vá như thể đang đóng mấy bộ phim về thời kì bao cấp, thì ra trong lúc chơi trò nhảy dù thì cô cũng nhảy thẳng luôn về năm 1975.
Chủ nhân ban đầu của cơ thể này cũng có tên là Liễu Sơ Tuyết, mười bảy tuổi, cô ấy sống ở thôn Liễu Thụ,thuộc huyện Xương Bình, và cách Bắc Kinh cũng không xa.
Cha ruột của cô vừa gặp nạn vào hôm qua khi đang làm việc ở công trường xây đập ông ấy bị đá lăn trúng chân. Còn mẹ thì sau khi nhận được tin tức báo về bà ấy đã vội vã chạy đến trạm xá, tối qua bà còn nhờ người gửi lời nhắn về để báo tình hình của ba cô không khả quan, bác sĩ bên trạm y tế khuyên gia đình nên chuyển ông ấy lên bệnh viện tuyến trên càng sớm càng tốt.
Sáng hôm nay, ông bà nội đã lên đường đến trạm y tế để xem tình hình như thế nào. Ban đầu cô cũng định đi theo, vì dù sao thì cô cũng đang học cấp ba ở xã, tạt qua trạm y tế rồi đi học cũng không muộn.
Nhưng Cát Tú Lan, Chính là Thím cả của cô, bà ấy đã thuyết phục được ông bà nội cô, nói rằng cô nên lên nông trường ở ngoại ô để báo tin cho chị gái đã lấy chồng của cô, tiện thể vay thêm tiền từ anh rể luôn, để có tiền chữa trị cho ba.
Từ thôn ra nông trường phải băng qua một ngọn núi. Vừa mới đi được một đoạn thì cô đã bị ai đó đánh ngất từ phía sau.
Liên kết với mấy câu đối thoại cô vừa nghe được trước đó, Liễu Sơ Tuyết đã nhanh chóng nhận ra, nguyên chủ bị chính những người trong nhà của mình hãm hại. Giọng của Thím cả quá rõ ràng và cái giọng ấy thì không nhầm thể lẫn đi đâu được.
Sự thật ấy khiến cho Liễu Sơ Tuyết, người vừa xuyên vào cái thân xác này tức đến mức đầu óc gần như muốn bốc khói. Cô chỉ muốn quay về nhà và đập cho bà ta một trận nên thân. Nhưng cô vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao Cát Tú Lan làm chuyện như vậy? Và làm như vậy thì bà ta được lợi lộc gì trong chuyện này?
Dựa trên kinh nghiệm mà cô đã cày cả trăm cuốn tiểu thuyết cùng vài bộ phim xuyên không ở hiện đại thì cô chỉ có thể nghĩ đến một khả năng: vì lợi ích.
Đang còn suy nghĩ thì phía ngoài cửa hang bỗng vang lên tiếng động sột soạt. Cô lập tức cảnh giác. Với tình trạng của cô bây giờ, thì dù là người hay dã thú thì cô cũng không có sức để mà phản kháng, ngay thời điểm này, cô đúng kiểu cừu non chờ đợi để lên thớt.
Chẳng bao lâu, tảng đá chắn cửa hang bị ai đó đẩy ra. Có người chui vào.
Tim Liễu Sơ Tuyết đập thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực, cô không dám thở mạnh.
Người đàn ông vừa vào có khuôn mặt góc cạnh, cứng rắn, nhưng trông thấy rõ ràng sự mệt mỏi trên khuôn mặt. Khi ánh mắt anh ta quét qua bên trong hang, thấy cô ngồi đó thì anh ta thoáng khựng lại.
Phó Diên Thừa từng trú ở trong hang này khi anh đi làm nhiệm vụ, cứ tưởng rằng có ai đó giấu thịt rừng ở bên trong nên mới phải dùng đá chắn cửa. Nhưng không ngờ bên trong này lại là một cô gái đang bị nhốt.
Khi Liễu Sơ Tuyết nhìn thấy bộ quân phục trên người anh, cô liền thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự cất tiếng cầu cứu:
“Đồng chí bộ đội ơi, xin anh hãy giúp đỡ tôi với!”
Phó Diên Thừa mặt mày trắng bệch, cả người anh gần như đã kiệt sức. Nhưng khi anh vừa nghe thấy tiếng gọi yếu ớt kia, thì anh nghiến răng lê từng bước đến gần cô. Nhìn thấy tình trạng của cô, anh mới cố gắng chịu đựng đau đớn nửa quỳ xuống rút con dao găm trong giày ra.
Dồn hết chút sức lực còn lại, anh cắt đứt dây trói tay cho cô, rồi cả người đổ sụp vào vách hang phía sau, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Cô vốn định nói lời cảm ơn, nhưng thấy cảnh đó thì lập tức hoảng hốt:
“Đồng chí! Anh bị làm sao vậy?”
Cô còn chưa kịp nói dứt câu thì đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, khiến cô hoảng sợ kêu lên:
“Anh bị thương à?”
Phó Diên Thừa nhìn gương mặt thanh tú trước mắt, chậm rãi đưa tay lên ngực áo, định lấy gì đó trong túi ra. Nhưng vì thể lực cạn kiệt khiến anh làm thử mấy lần vẫn không thành công.
Lúc này, Liễu Sơ Tuyết đã cố gắng ngồi dậy. Thấy động tác của anh, cô liền hỏi:
“Anh đang tìm cái gì vậy?”
Ánh mắt cô lướt qua cây bút cài nơi túi áo anh thì cô chợt hiểu ra:
“Anh muốn viết chữ đúng không?”
Không ngờ cô lại đoán trúng ngay lần đầu, Phó Diên Thừa nhẹ gật đầu xác nhận.
Liễu Sơ Tuyết khẽ xoay cổ tay đau nhức cúi đầu nhìn bàn tay thô ráp của mình rồi cắn môi. Đã không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã thực sự xuyên không.