Thập Niên 70: Vợ Lính Cá Tính Dẫn Đầu Đại Viện Phát Tài Nghịch Tập

Chương 4

Trước Sau

break

Nghe thấy những lời đó, Khổng Dĩ Chương lập tức đứng bật dậy. Nhưng nghĩ đến điều gì đó, anh cố nén lại câu nói đã trượt đến bên miệng:

“Cô đang ở đâu?”

Liễu Sơ Tuyết liếc mắt nhìn xung quanh, giọng thấp xuống:

“Trạm bưu điện công xã Bách Dã.”

“Một tiếng rưỡi nữa tôi sẽ đến. Làm phiền cô mang giúp tôi một ít đồ theo.”

Liễu Sơ Tuyết hiểu ngay ý anh:

“Không thành vấn đề.”

Cúp máy xong, Khổng Dĩ Chương lập tức đi tập hợp người. Anh chắc chắn Phó Diên Thừa đã gặp chuyện không may. Nếu không, anh ấy tuyệt đối sẽ không mạo hiểm nhờ người khác truyền lời giúp mình, dù gì giữa họ cũng đã từng thỏa thuận rõ, ám hiệu này chỉ được dùng khi chuyện thật sự khẩn cấp.

Rời khỏi trạm bưu điện, trong đầu Liễu Sơ Tuyết đã có sẵn tính toán. Nếu Thím cả đã không giữ tình nghĩa, thì cô cũng chẳng cần nhân nhượng nữa.

Cô ghé qua trường học, nói với giáo viên chủ nhiệm về tình hình gia đình và xin nghỉ học một tuần.

Sau đó, cô quay lại lớp học, rồi chào tạm biệt một vài bạn học thân thiết, rồi cố ý đến hỏi giờ từ cậu bạn nam duy nhất trong lớp có đeo đồng hồ, sau đó cô mới rời đi.

Tiếp theo, cô chạy nhanh về phía trạm y tế xã.

Đến nơi thì ông bà nội đã rời đi. Mẹ Liễu đang ngồi ngoài hành lang, vừa khóc vừa lấy tay áo chùi nước mắt.

Thấy Liễu Sơ Tuyết đến, bà ngạc nhiên:

“Sao con lại tới đây?”

“Con lo cho ba nên xin nghỉ học một tuần.”

Nghe vậy, mẹ cô càng nghẹn ngào, sợ trong phòng ba cô nghe được nên vội lấy tay che miệng.

Liễu Sơ Tuyết nhìn vào phòng bệnh một cái rồi nhỏ giọng hỏi:

“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

Bà đưa tay áo lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn:

“Bác sĩ ở trạm y tế nói nên chuyển ba con viện lên tuyến trên, tốt nhất là lên bệnh viện ở thành phố. Bên công trình hồ chứa thì bảo lúc xảy ra tai nạn không phải giờ làm nên họ chỉ chịu một nửa viện phí.

Mẹ hỏi viện trưởng thì ông ấy nói thương tích của ba con khá nặng, cần phải cố định xương, ít nhất cũng phải tốn hai ba trăm đồng, mà còn chưa chắc đã chữa khỏi nữa.

Còn ông bà nội con thì nói nhà mình không có nhiều tiền để chữa.”

Nói đến đây, nước mắt bà lại rơi lã chã.

Liễu Sơ Tuyết trầm giọng nói:

“Mẹ, dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải chữa cho ba. Không thể chần chừ, nhỡ lỡ mất thời điểm điều trị tốt nhất thì sao?”

Mẹ Liễu cũng hiểu điều đó, nhưng ba mẹ chồng lại nói phải về nhà bàn bạc lại với cả nhà coi sao, mà bà thì chỉ có một mình, chẳng biết xoay xở ra sao, chỉ biết khóc cho vơi đi nổi lo.

Dù cô không phải là nguyên chủ, nhưng hiện tại cô đã là một phần trong cái gia đình này rồi, thì cô không thể làm ngơ được:

“Mẹ đừng lo. Bên hồ chứa đã chịu một nửa thì phần còn lại nhà mình dù khó khăn cũng phải tìm cách xoay xở. Con sẽ đến nhà chị, thử vay chị ấy với anh rể chút tiền. Người còn sống sao có thể bị dồn đến tuyệt lộ chỉ vì thiếu tiền được chứ?”

Lời nói ấy khiến mẹ cô như vớ được cọng rơm cứu mạng giữa dòng nước xiết, bà vội vàng gật đầu:

“Vậy thì mẹ cũng sẽ về làng, thử vay thêm tiền từ hàng xóm coi thế nào. Chúng ta không thể chỉ trông đợi vào mỗi nhà mình được.”

Thỏa thuận xong, Liễu Sơ Tuyết bước vào phòng bệnh. Nhìn người đàn ông nằm trên giường với gương mặt tiều tụy, lòng cô nghẹn lại.

Quả thực, “một đồng cũng có thể làm khó anh hùng”. Dù ở thời đại nào, không có tiền vẫn chẳng thể làm được chuyện gì.

Nghe thấy tiếng động, ba Liễu quay đầu lại, gắng gượng nở nụ cười:

“Tiểu Tuyết, sao con lại đến đây?”

Nghĩ tới điều gì đó, ông vội nói thêm:

“Ba không sao đâu, con về trường đi học tiếp đi.”

Con gái sắp tốt nghiệp cấp ba, không thể vì ông mà lỡ dở việc học. Không có bằng cấp thì chẳng phải bao năm đèn sách coi như đã uổng phí? Ông siết chặt bàn tay đang giấu dưới lớp chăn, trong ánh mắt ông đều đầy sự áy náy và đau lòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc