❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Vì hai thôn gần nhau, trước đây Liễu Sơ Tuyết cũng đã từng đi theo chị họ con gái lớn của Thím Cả đến nhà họ Cát mấy lần. Lần này, khi cô lẻn vào sân, thì cô đi thẳng đến phòng của bà Cát, một trận "thu, thu, thu" không hề nể nang.
Sau thi thu xuôi ở bên phòng chính, thì cô lại vào bếp gom hết những gì vừa mắt, sau đó cô mới vòng ra sân sau, tóm luôn cả hai con gà mái nhà họ Cát nuôi, lúc này thì cô mới chịu dừng tay lại.
Cả quá trình không hề làm kinh động đến Cát Bảo Thành đang ngủ say như chết ở trong nhà. Liễu Sơ Tuyết ôm đồ bỏ chạy một mạch lên trên núi.
Cô tìm được một bụi cây rậm rạp để trốn, rồi cô không thể chờ thêm một giây nào, mà bắt chước như trong tiểu thuyết, nhắm mắt lẩm nhẩm mấy chữ: "Muốn vào."
Chẳng ngờ, chưa kịp định thần, thì cô đã mất thăng bằng rồi… đổi luôn khung cảnh. Cô thật sự đã vào được bên trong không gian.
Liễu Sơ Tuyết vui mừng rạng rỡ nhìn xung quanh không gian trước mắt. Một phía là núi, ba phía còn lại đều có nước bao quanh. Dưới chân ước chừng còn có khoảng mười mẫu đất bằng phẳng có thể trồng trọt, xa xa ở phía sát núi còn có một căn viện nhỏ.
Toàn bộ không gian ngoài vài gốc cây lẻ loi không rõ tên mọc ở trên núi, thì còn lại thì hoàn toàn trống trơn, chẳng hề có dấu hiệu của bất kì sinh vật sống nào khác.
Cho dù có là như vậy, thì cô vẫn thấy vui đến phát cuồng, một mình chạy mấy vòng quanh cánh đồng trong không gian mới này, đến khi mệt rã người mới chịu dừng lại.
Liễu Sơ Tuyết bước về phía căn viện nhỏ. Bên vách núi sát một bên sân có khe đá chảy ra một dòng suối nhỏ mảnh như tơ, đổ vào hố đá tự nhiên bên dưới, tạo thành một hồ nước nhỏ trong vắt.
Cánh cửa viện đã được mở sẵn. Cô cẩn trọng ghé đầu nhìn vào bên trong. Sàn nhà lát đá xanh nhẵn mịn, căn nhà giữa có vẻ như là phòng tiếp khách, chỉ có bộ bàn ghế và một cái ghế nằm bằng gỗ hoàng hoa lê, được bài trí đơn giản, và sạch sẽ.
Phòng bên trái là bếp, sát tường có kệ đá ba tầng, bày đủ tất cả dụng cụ nấu nướng, món nào cũng mang lại cảm giác cổ xưa, trông cứ như là đồ cổ vậy. Cuối bếp còn có một cánh cửa nhỏ, mở ra cô mới biết bên trong là kho ngầm dưới lòng đất.
Phòng bên phải là phòng ngủ kiêm luôn thư phòng, vẫn là nội thất bằng gỗ hoàng hoa lê: giường, tủ áo, bàn viết, ghế… nhưng chẳng có gì trong tủ hay trên giường cả.
Tiến lại gần bàn viết, cô vô tình phát hiện có một tấm thẻ ngọc mỏng bất thường nằm trên mặt bàn. Không giống ngọc bội, nó mỏng gần như một tờ giấy.
Cô nhẹ tay cầm lên, lật qua lật lại xem nửa ngày cũng không nhìn ra bất kì manh mối gì. Nhưng trong lòng lại lờ mờ đoán được: khả năng không gian này có liên quan đến thẻ ngọc ấy.
Liễu Sơ Tuyết cố lục lại ký ức của chủ cũ, nhưng chẳng tìm được tí thông tin nào liên quan đến nó.
Nghĩ mãi không ra, cô đành tự trấn an: thôi thì cứ coi như ông trời đền bù vì chuyện xuyên không này đi.
Đúng lúc đó, bụng cô lại kêu "ọc ọc" một tiếng rõ to. Dù sao thì chuyện lấp đầy cái bụng đói bây giờ vẫn là chuyện quan trọng nhất.
Lúc lục bếp nhà họ Cát, cô cũng có thu một ít đồ ăn mang theo.
Nhưng giờ chợt nhớ lại thì… mấy món đó đâu rồi?
Trong đầu cô vừa thoáng qua hình ảnh mấy cái bánh bột ngô còn trong rổ, thì đồ ăn lập tức hiện ra ngay trên tay.
Vì quá bất ngờ, cô quên mất tay kia vẫn đang cầm thẻ ngọc, miệng hét một tiếng "Trời ơi!" rồi theo phản xạ tự tát vào trán mình một cái.
Ai ngờ cú tát đó lại mở ra một loạt thông tin trong đầu.
Cô thấy rõ thẻ ngọc này vốn thuộc về một người họ Tiêu – chính là hậu nhân của một vị tiền bối có tu vi cực kì cao, để lại cơ duyên cho đời sau. Nhưng tại sao lại có thể rơi vào tay cô?
Chẳng lẽ… cô chính là người nhà họ Tiêu?
Cô tự phủ định ngay lập tức – chuyện này nghe sao mà hoang đường quá.
Sau một hồi vò đầu bứt tai, Liễu Sơ Tuyết cuối cùng cũng buông bỏ suy nghĩ: dù sao không gian này bây giờ đã thuộc về cô rồi, việc gì phải nghĩ nhiều làm chi cho mệt.
Càng nghĩ lại càng mừng. Hóa ra sức khỏe dẻo dai và tai thính cô nhận được hôm nay chính là nhờ cái miếng thẻ ngọc này.
Chưa kể, cái tát lúc nãy còn giúp cô nhận được một luồng thần thức mà vị tiền bối ấy để lại trong thẻ ngọc.
Phấn khởi quá mức, cô đặt thẻ ngọc lại lên bàn, rồi thành kính quỳ xuống trước nó, nghiêm túc nói:
"Con không biết vì sao lại nhận được cơ duyên này, nhưng con vô cùng biết ơn nó. Sau này, con nhất định sẽ làm nhiều việc tốt, để xứng đáng với món quà ông trời đã ban cho."