Thập Niên 70: Vợ Lính Cá Tính Dẫn Đầu Đại Viện Phát Tài Nghịch Tập

Chương 9

Trước Sau

break

❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Nếu như năm đó mà không nhờ cha cô liều mạng cứu hai ông cháu nhà họ Trần khỏi miệng sói, e rằng giờ đây, cỏ trên mộ bọn họ đã mọc xanh rì rồi. Cũng chính bọn họ là người chủ động đến nhà cô, đòi đặt hôn ước, vậy mà bây giờ, bọn họ không chỉ trở mặt nuốt lời, đã vậy bọn họ còn thuê người hãm hại nguyên chủ.

Liễu Sơ Tuyết cố gắng đè nén cơn giận, lúc này cô mới phát hiện tay mình đang nắm chặt một nắm vụn gỗ. Cô sững người mất một lúc: chuyện gì đây?

Một lúc sau mới chợt hiểu ra – nãy giờ vì quá tức giận nên cô đã vô thức nắm lấy một khúc củi trên cái đống củi ở bên cạnh. Nhìn lại chỗ vừa bị cô bóp, khúc củi kia đúng là thiếu mất một đoạn, cô chẳng còn tâm trí đâu mà tức giận nữa, chỉ lật qua lật lại nhìn tay mình: cô phải mạnh đến mức nào mới có thể bóp nát khúc củi cứng ngắc thành vụn gỗ như vậy?

Cô phủi đống vụn gỗ trên tay, lại tìm một khúc củi to hơn nắm thử. Lần này, cô chỉ cần vừa dùng sức, thì khúc củi kia lập tức nát vụn như cám.

Liễu Sơ Tuyết không thể giữ nổi bình tĩnh nữa – đây có phải là phúc lợi ông trời ban cho sau khi cô xuyên không?

Cô thử đi thử lại mấy lần, thì cuối cùng cô mới tin được rằng mình thực sự đã có… một thân sức mạnh hơn người.

Nếu như không phải là hiện tại cô đang rình mò nhà người khác, thì cô thật sự đã muốn hét to lên vài tiếng để giải tỏa niềm hưng phấn trong lòng. Chẳng phải có câu: “Trước sức mạnh tuyệt đối, thì mọi âm mưu đều chỉ là “mây bay” hay  sao?

Có sức mạnh này cộng thêm những chiêu thức mà cô tự học để phòng thân ở kiếp trước, thì từ giờ về sau cô không cần lo lắng gì về vấn đề an toàn nữa.

Liếc mắt nhìn sang sân nhà họ Cát ở gần đó, qua hàng rào thấp cô có thể thấy hai người đang đi từ sân sau lên. Đến khi nhìn rõ là ai, cô lập tức mở to mắt kinh ngạc.

Nhớ lại từ sau khi nhà họ Cát rời nhà để đi làm đồng, thì sân trước không hề có chút động tĩnh nào, vậy mà giờ đây cô lại nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện ở sân phía sau nhà, chẳng lẽ cô còn có thêm thính lực đặc biệt?

Trong đầu cô “ong” một tiếng – chẳng lẽ sau chuỗi ngày xui xẻo tận mạng, thì vận may đột nhiên đổ dồn hết về phía cô?

Hết chuyện tốt này đến chuyện tốt khác kéo tới khiến cho cô trở nên ngơ ngác, không biết là mình hiện tại có đang nằm mơ hay không. Khi cô hưng phấn quá mức, thì đống củi của nhà họ Cát coi như tiêu đời – chẳng mấy chốc mà dưới chân cô đã toàn là vụn gỗ.

Trong lòng cô vui không sao tả xiết, nghĩ thầm: nếu như cô có thêm không gian nữa thì đúng là combo hoàn hảo luôn, sau này muốn trả đũa mấy người đó cũng dễ – cứ dọn sạch cả nhà họ, cho họ biết thế nào là trắng tay.

Vừa mơ mộng cô vừa lẩm bẩm:

“Lúc đó chỉ cần mình niệm ‘thu, thu, thu’ là được.”

Không ngờ câu nói vừa thốt ra, đống củi bên cạnh lập tức biến mất không dấu vết, làm cho Liễu Sơ Tuyết suýt chút nữa đã hét lên vì sợ.

May mà cô phản ứng nhanh, cô vội học theo mấy nhân vật trong tiểu thuyết mà mình đã từng đọc, niệm lại:

“Ra, ra ngoài.”

Lập tức đống củi kia lại hiện ra ngay chỗ cũ.

Liễu Sơ Tuyết lau mồ hôi lạnh trên trán, thở hắt ra:

“Dọa chết người ta luôn.”

Nhớ lại phán đoán của mình, cô cảm giác huyết áp như tăng vọt lên. Nhìn đống đá phía sau – thứ mà nhà họ Cát chuẩn bị để xây thêm phòng – cô thử niệm một tiếng:

“Thu.”

Nhưng lần này, đống đá vẫn trơ trơ ra như cũ khiến cô cảm thấy hoang mang: hay là mình bị ảo giác?

Không cam tâm, cô đặt tay lên tảng đá gần nhất rồi mới nói:

“Thu.”

Tức thì cả đống đá biến mất ngay trước mắt, đồng thời trong đầu cô hiện lên một không gian với núi non sông nước hữu tình.

Sau khi xác nhận nhiều lần, cô không còn nghi ngờ gì nữa – đây đúng là cơ duyên lớn trời ban. Cảm giác vui sướng đến mức không thể nào diễn tả nổi, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao cô lại có thể kích hoạt được không gian đó?

Chưa kịp để cô kiểm tra kỹ càng, thì giọng nói của bà Cát đã vang lên:

“Bảo Thành, bà ra ngoài đây. Con nhớ ra ngoài đóng cổng rồi hãy nghỉ ngơi.”

Cát Bảo Thành lập tức đáp lại một tiếng, nhưng khi bà Cát đi khỏi, cậu ta lại không hề đi ra đóng cổng như lời dặn.

Vì nguyên chủ bị hại, bà Cát cũng có phần, nên Liễu Sơ Tuyết chẳng ngần ngại gì việc cho bà ta một bài học. Mà cổng không đóng thì lại càng thuận tiện cho cô hành động.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc