❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Người vừa lên tiếng không chỉ có Liễu Sơ Tuyết, mà còn có anh rể Khưu Thiếu Phong và cụ cố nhà họ Khưu – một bà lão nhỏ thó chân bó vừa mới bước ra từ bếp.
Cụ cố nhà họ Khưu lườm người cháu dâu thứ hai một cái, giọng trách móc:
“Có cơm ăn mà cũng không biết ngậm cái miệng lại. Việc nhà mẹ đẻ em chồng của chị dâu cô thì có liên quan gì đến cô? Im lặng một chút cho tôi nhờ.”
Liễu Hạ Thu vốn cũng chẳng có tâm trí đâu mà để ý tới người em dâu luôn thích tỏ vẻ ta đây vì đang mang thai. Cô nhìn sang em gái,vội vàng hỏi:
“Sơ Tuyết, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Liễu Sơ Tuyết nhanh chóng kể lại đầu đuôi mọi việc.
Nghe đến đoạn ba Liễu bị thương nặng ở chân, cần phải chuyển lên bệnh viện thành phố để chữa trị, giọng Liễu Hạ Thu bắt đầu run rẩy:
“Sao lại ra nông nỗi đó được chứ?”
Liễu Sơ Tuyết sợ chị ấy lo nghĩ quá rồi lại sinh bệnh, liền trấn an:
“Chân của cha bị thương nặng thật, nhưng không phải là không chữa được. Chị đừng có lo lắng quá, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ đây mình chỉ có thể cố gắng để đối mặt với nó thôi.”
Nghe xong lời em gái nói, thì Liễu Hạ Thu đưa tay lên lau nước mắt, em gái nói đúng, chân cha vẫn còn có thể cứu được đã là may mắn lắm rồi, nếu như lúc này mà khóc lóc ỉ ôi nữa thì cũng chỉ làm cho không khí càng thêm u ám.
Cụ cố nhà họ Khưu chống gậy bước lại gần nói với hai cô:
“Hạ Thu à, em gái cháu đã lặn lội đường xa đến đây, cháu mau mời nó ngồi xuống ăn miếng cơm cho lại sức.”
Từ nét mặt của cụ cố, Liễu Sơ Tuyết thấy được sự thiện ý. Nhưng khi cô nghĩ đến mấy lời khó nghe vừa rồi từ người cháu dâu khác trong nhà của bà, thì cô cũng không muốn vì một bữa ăn mà gây thêm phiền toái cho chị gái.
“Không cần đâu, thưa cụ. Cháu còn phải quay lại trạm y tế công xã để thay ca cho mẹ cháu nữa. Cháu chỉ ghé qua đây để báo tin cho chị Hạ Thu và anh rể thôi.”
Nói rồi cô quay sang dặn dò Liễu Hạ Thu:
“Chị cứ lo sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong nhà trước đã, thôi! bây giờ em đi trước nhé.”
Ngửi thấy mùi cơm dậy lên trong không khí, bụng cô lại phản đối mà réo ầm ĩ cả lên. Cố cố gắng nhịn đói để không bị mất mặt, cô bước nhanh ra khỏi nông trường vùng Bắc Giao.
Trên đường đi, lúc đi ngang qua hồ chứa nước của nông trường, bụng đói cồn cào làm cô chẳng còn tâm trí để à nghĩ ngợi chuyện gì. Nhìn thấy mấy con cá bơi lượn sát mép hồ, Liễu Sơ Tuyết nuốt nước miếng ừng ực, trong đầu cô hiện lên hàng loạt cách chế biến mấy món cá ngon lành ở thời hiện đại.
Gió lạnh thổi tới khiến cho cô rùng cả mình. Cá thì cũng bơi xa dần, còn cô thì đành nhìn mặt nước mà than thở.
Nghĩ đến kiếp nạn mà bản thân đang gặp phải, Liễu Sơ Tuyết không nhịn được mà ngửa mặt lên trời thở dài:
“Chỉ vì muốn thử chơi dù lượn mà bị đưa tới cái thời không ăn không no mặc không đủ ấm này… đúng là quá sức tưởng tượng!”
Cô xoa xoa cái bụng đang biểu tình, an ủi chính mình:
“Mày ráng chịu đưng hôm nay đi, ngày mai kiểu gì tao sẽ cũng cho mày no bụng, cho mày một bữa ăn đàng hoàng.”
Nghĩ đến kế hoạch mà mình đang ấp ủ, cô nhanh chóng tăng tốc bước chân.
Nhà mẹ đẻ của Thím cả Cát Tú Lan – là ở thôn Cát Lý – chỉ cách thôn Liễu Thụ một con sông. Hiện giờ cô không thể xuất hiện ở nhà chính, nên cô định đi đến đó một chuyến.
Nguyên chủ cũng có biết một chút ít về thằng cháu của Cát Tú Lan. May sao nhà họ Cát ở ngay rìa thôn, rất tiện để cô có thể hành động. Dù sao thì biết người biết ta vẫn tốt hơn, lỡ đâu cô lại có thể moi ra được một chút đầu mối từ bên phía nhà họ Cát.
Khi cô đến, tiếng còi gọi đi làm vừa vang lên. Người trong nhà họ Cát lần lượt rời khỏi sân.
Liễu Sơ Tuyết nấp sau đống củi ở ngoài vườn, rình một lúc mà vẫn không thấy kẻ đầu sỏ bước ra. Lẽ nào tên đó không có ở nhà?
Đang phân vân không biết có nên tiếp tục nán lại hay quay trở về về thị trấn thì bên trong lại vang lên tiếng trò chuyện:
“Bảo Thành, sao cháu không dậy đi làm?”
“Bà ơi, mai cháu còn có việc quan trọng phải làm mà. Bà quên rồi à?”
“Ừ, lát nữa bà đi xin đội trưởng cho cháu nghỉ. Việc này mà chưa xong thì tuyệt đối không được để lộ một chút sơ hở nào đấy, nghe chưa? Chờ đến khi việc này mà thành công, thì cháu phải nhớ ơn cô của cháu đấy!”
“Bà cứ yên tâm. Sau này cháu nhất định sẽ báo đáp cô thật tốt.”
Ngừng một chút, rồi tên kia lại nói tiếp:
“Mà cháu nói thật, nhà họ Trần cũng thật là ác quá. Rõ ràng chính tự bọn họ muốn hủy hôn, vậy mà lại còn giở trò với con gái nhà người ta.”
“Cháu cũng đừng có nói vậy. Nếu như không phải bên nhà họ Trần muốn lật kèo, thì làm sao cháu lại có cơ hội tốt rơi lên đầu mình đến thế chứ?”
Liễu Sơ Tuyết nghe rõ mồn một từng lời đối thoại giữa hai bà cháu nhà họ Cát. Không thể ngờ được kẻ đứng sau chuyện này lại chính là nhà họ Trần – gia đình từng có hôn ước với nguyên chủ.
Đúng là… một lũ vong ân bội nghĩa, toàn là một bầy sói mắt trắng!