Thập Niên 70: Vợ Lính Cá Tính Dẫn Đầu Đại Viện Phát Tài Nghịch Tập

Chương 7

Trước Sau

break

❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Khổng Dĩ Chương cũng biết cô gái này từ nhỏ đã hay đi vào núi, anh ta cũng hiểu những gì cô nói đều có lý. Dù sao thì hành tung của Phó Diên Thừa cũng không thể để lộ ra ngoài, cho nên anh cũng gật đầu dặn dò:

“Cô Liễu, nhất định phải chú ý an toàn, còn nữa, cảm ơn cô.”

Anh vừa đưa tay vào túi áo, mới chợt nhớ ra là sáng nay anh đã cho đồng nghiệp mượn hết tiền, trong túi giờ đây chỉ còn lại có mấy tờ tiền lẻ.

Gương mặt anh thoáng hiện lên một chút ngại ngùng, nhưng cuối cùng anh vẫn cố nhét chỗ tiền lẻ ấy cho Liễu Sơ Tuyết:

“Xin lỗi, tôi chỉ còn có bấy nhiêu thôi,  phiền cô sau này nhớ gọi điện báo bình an, để tôi có thể yên tâm.”

Cô không chỉ giúp họ đưa tin, mà cô còn dẫn họ vào tận trong núi. Giờ anh lại để một mình cô ở lại đây, anh thật sự cảm thấy rất áy náy, nhưng xem xét thương thế của Phó Diên Thừa không thể kéo dài thêm, nên cũng chỉ đành phải chấp nhận.

Dõi mắt nhìn họ rời đi, Liễu Sơ Tuyết đứng nép vào một chỗ kín đáo ở gần cửa hang, nhanh tay bứt mấy nhánh gai rồi cô mới bước vào trong.

Cô nhanh chóng xóa hết mọi dấu vết ở trong hang, bởi lẽ cái cặp bác cháu kia vốn cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, thì ánh mắt cô bỗng dưng liếc thấy ở một góc sâu bên trong hang loé lên một chút ánh sáng, ban đầu thì cô cũng không để ý, nhưng khi cô xoay người lần nữa, thì nơi đó lại tiếp tục lóe lên.

Có chút tò mò, cô mới lấy hết can đảm để tiến lại gần kiểm tra xem nó là cái gì, nhưng trong hang tối quá, tìm xung quanh mấy lần cô cũng không phát hiện có gì lạ.

Đúng lúc cô định rụt tay về, thì ngón giữa của cô chẳng may bị một cạnh đá nhọn cạnh đó cứa vào, máu chảy ra vài giọt rơi và ngay xuống mặt đất.

Cô khẽ hít lên một tiếng, âm thầm chửi rủa trong bụng:

“Đen đủi thật.”

Dùng tay ấn lại chỗ vết thương cho máu ngừng chảy, cô lôi khăn tay trong túi quần ra để quấn lấy vết thương, cô lại liếc nhìn qua góc hang thêm một lần nữa, rồi lại tiện tay quét thêm mấy nhành gai, sau đó mới rời khỏi hang.

Cô không biết rằng chẳng bao lâu sau khi mình đi khỏi, đã có hai người lần mò tới đây.

“Mày có chắc là chỗ này không?”

“Dựa theo nguồn tin người kia cung cấp, thì chắc chắn là không sai được đâu.”

Hai người bọn chúng lục lọi một hồi nhưng cũng không tìm được gì.

“Hay là chúng ta đi nhầm hang rồi?”

“Không thể nào, quanh đây chỉ có mỗi cái hang này là khớp với mô tả mà người kia đã nói thôi, không sai đâu.”

“Vậy thì giờ mày tính sao?”

“Còn sao nữa, tìm không thấy thì thôi, cũng đâu phải lỗi của mình.”

“Nhỡ may người ta không trả thêm tiền thì coi như chúng ta làm công cốc hả?”

Liễu Sơ Tuyết đi đến nhà chị gái đúng vào giờ cơm, khiến cho em cháu dâu thứ hai bên nhà chồng của chị ấy rất khó chịu, cô ta buông lời nói xóc xỉa:

“Đi thăm nhà người ta mà lại lựa ngay giờ cơm, ai mà đón tiếp cho nổi chứ!”

Câu nói đó vừa thốt ra, anh rể cô là Khưu Thiếu Phong cũng đang tính mời cô em vợ ngồi ăn cơm cùng, lập tức sượng hết cả mặt:

“Sơ Tuyết, sao em lại qua đây vào giờ này vậy?”

Liễu Sơ Tuyết liếc qua cô em dâu đang nói móc nói mỉa mình, rồi mới bình thản hỏi:

“Anh rể, chị gái em đâu rồi?”

Liễu Hạ Thu, lúc đó đang bưng tô canh ở trong bếp, nghe thấy giọng em gái liền hối hả chạy ra:

“Sơ Tuyết, có chuyện gì xảy ra ở nhà rồi à?”

Chị ấy hiểu rất rõ, nếu như trong nhà mà không có chuyện gì quan trọng, thì em gái của chị ấy sẽ chẳng chạy đến đây vào giờ này.

Liễu Sơ Tuyết cũng chẳng muốn nán lại đây cho thêm chướng mắt. Nhìn tình hình như thế này, thì cô quyết định không nhắc tới chuyện vay tiền để làm gì, bởi cô cũng không muốn làm khó anh rể, lại càng không muốn để chị gái mình phải chịu lời châm chọc của nhà chồng.

“Chị, hôm qua ba bị đá rơi trúng chân ở đập nước, em qua đây để báo lại cho chị và anh rể được biết.”

Câu nói cô nói vừa dứt, thì cô em dâu thứ hai đang hóng hớt ở bên cạnh cười khẩy, giọng đầy giễu cợt:

“Ối dào, gãy chân ở chỗ nào thế, nhìn em chạy sang tận đây chắc cũng nặng lắm nhỉ?”

Một câu nói khiến cho mọi người đều thấy khó chịu, mấy tiếng quát đồng thời vang lên:

“Cô im miệng lại đi.”

Khoảnh khắc ấy, cả sân nhà trở nên im bặt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc