Thập Niên 70: Vợ Lính Cá Tính Dẫn Đầu Đại Viện Phát Tài Nghịch Tập

Chương 6

Trước Sau

break

❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Chỉ cần bà ta nghĩ tới cái cảnh sau này sẽ được nở mày nở mặt, thì bất giác khóe môi bà ta khẽ cong lên đầy đắc ý, nhưng cũng rất nhanh bà ta đã kìm lại. Trong nhà em trai chồng đang có chuyện không may, cho nên bà ta không thể để ai bắt được nhược điểm của mình ngay lúc này.

Liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, bà ta mới thúc giục cậu con trai thứ hai của mình:

“Thằng Hai, con mau quay về làm việc cho đàng hoàng vào, biết chưa?”

Bà ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “đàng hoàng” thành hay bại gì đều trông đợi vào ngày hôm nay, cho nên tuyệt đối không thể để người ngoài nhìn ra bất cứ điểm bất thường nào.

Còn ở bên này, Liễu Sơ Tuyết nghĩ tới chuyện mà Cát Tú Lan đã mưu tính để hãm hại thân xác này, trong mắt cô thoáng qua vẻ ghê tởm.

Cô vốn không phải người chịu nhẫn nhịn như nguyên chủ, ngược lại thì cô chính là người có thù thì sẽ trả, huống chi chuyện này chính là do Cát Tú Lan và đứa cháu trai của bà ta vì tư lợi cá nhân mà hại chết nguyên chủ, món nợ này cô nhất định phải đòi thay nguyên chủ.

Trước khi Khổng Dĩ Chương dẫn người tới, thì Liễu Sơ Tuyết đã kịp sắp xếp và hiểu rõ những ý thức còn sót lại của thân xác này.

Nhà ông nội Liễu có ba người con trai, hai con gái, thì đều đã có gia đình hết rồi.

Còn việc nhà Bác Cả đang toan tính điều gì, sợ rằng trong đó còn có ẩn tình, nếu không thì Cát Tú Lan cũng đã chẳng phải khổ công để bày mưu tính kế đến như thế. Dù sao thì con gái lớn nhà bà ta cũng đã gả chồng, còn đứa con gái út thì vẫn còn bé, cho dù có hỏng việc cưới xin ở  bên phía Liễu Sơ Tuyết thì cũng chẳng thể rơi chuyện tốt vào nhà bà ta được.

Nhưng tại sao bà ta vẫn liều lĩnh để làm như vậy, chỉ để nhắm vào việc kiếm vợ cho cháu trai của mình thôi sao? Liễu Sơ Tuyết cảm thấy chuyện không thể đơn giản như thế.

Bất kể là bọn họ toan tính ra sao, nếu như bọn họ đã gặp cô rồi, thì coi như bọn họ xui xẻo, cô nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.

Vừa thu lại dòng suy nghĩ, thì cô đã nghe thấy tiếng xe dừng lại trước cổng bưu điện, cô ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy có một chiếc xe jeep đỗ ở bên kia đường.

Từ trên xe bước xuống một người đàn ông mày kiếm mắt sáng, gương mặt nghiêm nghị, đang cảnh giác quan sát xung quanh.

Liễu Sơ Tuyết đứng dậy, bước nhanh về phía đó, đến gần thì người đàn ông cũng vừa nhìn sang.

Cô khẽ gật đầu:

“Anh chính là đồng chí Khổng phải không?”

Cô không hề dùng kính ngữ kiểu rập khuôn để nói chuyện.

Khổng Dĩ Chương thoáng lộ ra vẻ gấp gáp trong ánh mắt, nhưng mà ở ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

“Cô chính là người đã gọi điện báo tin cho tôi à?”

Sau khi xác nhận thân phận xong, thì hai người cũng chẳng kịp khách sáo gì thêm. Người kia tình hình không ổn, sợ để càng lâu thì sẽ càng thêm nguy hiểm.

Vì thôn Liễu Thụ vốn cũng gần với xã, cộng thêm Khổng Dĩ Chương vẫn luôn thúc giục tài xế chạy nhanh, nên bọn họ cũng rất nhanh chóng đã đến được chỗ Liễu Sơ Tuyết bị nhốt mấy hôm trước.

Xe dừng, cả đám người chẳng ai dám lãng phí thời gian, vội vã đi thẳng về phía hang đá.

Trên đường đi đến đây, thì Liễu Sơ Tuyết cũng đã kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc cho họ hiểu.

Khi tới nơi, Phó Diên Thừa cũng đã rơi vào tình trạng hôn mê, người lại còn bị sốt cao.

Khổng Dĩ Chương thấy vậy thì cuống hết cả lên, chạy nhanh tới gọi:

“Diên Thừa! Diên Thừa, cậu mau tỉnh lại đi!”

Phó Diên Thừa chỉ hơi hé mắt nhìn để xác nhận thân phạn người vừa đến, rồi lại lập tức rơi vào hôn mê thêm một lần nữa.

Khổng Dĩ Chương thấy thế thì càng thêm không dám trì hoãn, lập tức bảo người mang cáng cứu thương tới:

“Nhẹ tay một chút, nhanh chuyển cậu ấy lên cáng.”

Trên đường đi, Khổng Dĩ Chương cũng đã nắm sơ thông tin về Liễu Sơ Tuyết. Anh nghiêm giọng dặn dò cô:

“Cô Liễu, chuyện hôm nay thực sự tôi rất cảm ơn cô, sau này nhất định tôi sẽ báo đáp. Nhưng tôi xin cô hãy giữ kín chuyện này giúp chúng tôi, cô làm được chứ?”

Liễu Sơ Tuyết hiểu rất rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này, gật đầu:

“Anh ấy không sao là được rồi, cảm ơn thì thôi đi, còn chuyện hôm nay thì tôi nhất định sẽ giữ kín. Anh cứ yên tâm đi!”

Vì còn phải đến nông trường ở phía bắc nên cô không đi cùng họ xuống núi.

Ban đầu Khổng Dĩ Chương không yên tâm để cô đi một mình, cho dù đây đã là rìa khu vực được kiểm soát, nhưng để một cô gái ở lại giữa núi rừng như thế này lỡ như có chuyện gì xảy ra, thì anh có ân hận cũng sẽ không còn kịp.

Liễu Sơ Tuyết liếc qua bên phía Phó Diên Thừa:

“Anh ấy chưa ổn, các anh cứ lo đưa người đi trước đi. Còn tôi ở lại đây, dọn dẹp qua chỗ này rồi sẽ đến nông trường phía bắc, chỉ còn mấy trăm mét nữa là sẽ tới nơi của đội khai thác gỗ, sẽ không có chuyện gì đâu, anh cứ yên tâm.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc