Trong một cuộc liên hôn giữa hai gia tộc, Ngu Phồn gả cho người đàn ông lớn hơn cô tám tuổi, Nghiêm Dữ.
Anh tuy hơn cô khá nhiều tuổi nhưng lại đối xử với cô đặc biệt chu đáo và dịu dàng.
Bên ngoài là một tổng tài danh tiếng lẫy lừng, nhưng về đến nhà lại sẵn sàng khoác tạp dề, tự mình vào bếp nấu cơm cho cô ăn. Chỉ cần Ngu Phồn hơi cảm cúm, anh cũng sẽ lập tức hủy bỏ cuộc họp, suốt đêm bay về ngay để chăm sóc cô.
Rất nhiều người đều nói, Ngu Phồn lấy được đúng người.
Nhưng Ngu Phồn lại chán ghét cuộc hôn nhân này.
Cuộc sống cứ nhạt nhẽo như mặt hồ phẳng lặng, không có nổi một chút gợn sóng, yên bình đến mức khiến con người ta thấy ngột ngạt.
Không ai biết rằng sau vẻ ngoài dịu ngoan đó, Ngu Phồn lại là một cô nàng đam mê đọc tiểu thuyết ngôn tình một cách cuồng nhiệt, đặc biệt là những cốt truyện với đầy những tình tiết Marysue.
Rõ ràng đều là tổng tài, nhưng trong truyện thì tổng tài bá đạo sẽ bóp cằm nữ chính mà nói: “Nữ nhân, em chỉ được phép yêu một mình tôi.”
Còn Nghiêm Dữ thì chỉ biết dịu dàng hỏi: “Tối nay em có muốn ăn canh sườn không?”
Nhưng Ngu Phồn lại không nỡ ly hôn.
Nếu không có Nghiêm Dữ, còn ai có thể đối xử tốt với cô đến như vậy?
Trong lúc hồ đồ, Ngu Phồn quyết định liều lĩnh một phen, cô muốn thử một lần mạnh tay kích thích người đàn ông này một chút.
Cô bắt đầu đi sớm về muộn, trên quần áo luôn phảng phất mùi nước hoa nam giới, đổi mật khẩu điện thoại. Mỗi lần thấy Nghiêm Dữ đến gần cô liền vội vàng tắt màn hình, như thể đang che giấu điều gì đó.
Để thêm dầu vào lửa, Ngu Phồn còn nhờ đàn em hỗ trợ. Cả hai tạo một đoạn lịch sử trò chuyện mập mờ, hẹn gặp nhau tại khách sạn vào một tối cuối tuần.
Cô cố tình để Nghiêm Dữ “vô tình” nhìn thấy đoạn lịch sử trò chuyện ấy, nhưng anh lại chẳng có phản ứng gì, vẫn đối xử dịu dàng với cô như thường.
Ngu Phồn có chút thất vọng, xem ra mọi thứ cô làm đều công cốc rồi.