Nghiêm Tổng, Phu Nhân Ngày Nào Cũng Nghĩ Tới Chuyện Ngoại Tình!

Chương 6: Thăm nhà

Trước Sau

break

Nghiêm Dữ nghiêng đầu, mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng: “Lần trước anh thấy em mua bánh kem chocolate ở tiệm trên đường Tây, nghĩ em thích ăn nên đã đặt trước, chúng ta ghé lấy nhé.”

Ngu Phồn cười vui vẻ, đôi mắt cong lên.

“Cảm ơn anh.”

Giờ phút này, Ngu Phồn hối hận vì những suy nghĩ vớ vẩn và những dòng chữ lung tung mình đã viết.

Người ta không thể tham lam.

Nghiêm Dữ dịu dàng như vậy là tốt rồi.

Hai ngày nay anh trai Ngu Phồn đi công tác ở Mỹ, nhà họ Ngu chỉ có bố mẹ cô.

Lúc về đến nhà, mẹ Ngu đang xới đất trồng hoa trong vườn, bà luôn thích làm vườn, chưa bao giờ nhờ ai giúp cả.

Ngu Phồn thấy vậy liền nhíu mày: “Mẹ, không phải mẹ bị đau eo sao? Sao mẹ không nghỉ ngơi?”

“Ôi, mẹ đang chăm sóc mấy cây hoa này.”

Nghiêm Dữ vội vàng bước đến đỡ mẹ Ngu, giọng nói dịu dàng: “Không sao đâu ạ, lát nữa con giúp mẹ, lần trước con có học được vài chiêu từ người làm vườn, chắc chắn sẽ làm tốt ạ.”

Mẹ Ngu cười tít mắt: “Phiền Tiểu Nghiêm quá.”

Nghiêm Dữ cười cười: “Người một nhà cả mà, đừng nói phiền ạ.”

Ngu Phồn đi chậm lại một bước, nhìn bóng dáng hai người, bỗng thấy mình như người ngoài.

Vào phòng khách, Ngu Phồn lại bị mẹ mắng một trận.

“Con nói xem, suốt ngày con bận rộn cái gì, công ty trong nhà thì con không vào. Lần trước mẹ đã bảo con tự mở một studio, nói ra nghe cũng hay hơn, vậy mà con lại không chịu.”

Ngu Phồn ngồi lệch trên ghế sofa, thói quen bỏ ngoài tai.

Dù sao từ khi tốt nghiệp, mỗi lần về nhà cô đều không tránh khỏi màn này.

Nghiêm Dữ đúng lúc đi tới, rót hai cốc trà nóng, nhẹ nhàng cắt ngang lời mẹ Ngu: “Tiểu Ngu làm vậy cũng tốt mà mẹ, công việc hiện tại của con bé cũng thoải mái, chỉ cần con bé vui vẻ, làm gì cũng được.”

Mẹ Ngu liếc nhìn Ngu Phồn: “Con xem Tiểu Nghiêm, lúc nào cũng bênh con.”

Ngu Phồn quay mặt đi không nói gì.

Mới có một tháng mà sao cô lại cảm thấy Nghiêm Dữ còn hòa nhập với gia đình này hơn cả cô?

Nghiêm Dữ liếc nhìn sắc mặt Ngu Phồn, dừng lại một chút rồi cười: “Tiểu Ngu, mấy lần rồi anh vẫn chưa vào phòng ngủ của em. Nghe mẹ nói em có rất nhiều ảnh chụp hồi nhỏ, anh có thể xem được không?”

Ngu Phồn ngẩn người, không ngờ Nghiêm Dữ lại nhắc đến chuyện này, đương nhiên cô không có lý do gì để từ chối, liền gật đầu: “Được ạ.”

Lên lầu cũng có thể tránh được tiếng cằn nhằn của mẹ.

Phòng ngủ của Ngu Phồn nằm ở cuối hành lang, sau khi kết hôn tuy cô ít khi về nhà nhưng vẫn có người giúp việc dọn dẹp hàng ngày.

Phòng được trang trí chủ yếu bằng màu hồng và trắng, nhìn qua rất con gái.

Ngu Phồn thấy hơi ngại, vội vàng giải thích: “Lúc thiết kế biệt thự đều do nhà thiết kế làm, em không tham gia.”

Nghiêm Dữ mỉm cười: “Anh thấy rất đẹp.”

Màu hồng phấn.

Vợ anh cũng màu hồng phấn.

Anh ngước mắt lên, liếc mắt một cái đã thấy khung ảnh trên giá sách đối diện, bên trong là một bức ảnh chụp chung, Ngu Phồn đứng ở giữa, cười rất tươi, bên má còn lộ ra lúm đồng tiền nhạt.

Đáng yêu chết đi được.

Nghiêm Dữ cầm lấy khung ảnh, cúi đầu nhìn, ánh mắt càng thêm sâu, nhưng khi nhìn sang bên cạnh, anh đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên u ám.

Ngu Phồn không chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của anh.

Cô còn lại gần hào hứng giới thiệu: “Đây là ảnh chụp hồi cấp ba đi dã ngoại, người bên cạnh em là Nghiêm Thanh, lúc đó cậu ta cười ngố lắm.”

Nghiêm Dữ cụp mi xuống, che giấu cảm xúc, sau một lúc lâu, anh mới thản nhiên hỏi: “Anh nhớ là hai người chơi rất thân với nhau?”

Ngu Phồn gật đầu.

Câu này nghe thật kỳ lạ.

Phải nói là quan hệ giữa hai nhà Ngu gia và Nghiêm gia rất tốt mới đúng.

“Đôi khi em có đến tìm Nghiêm Thanh chơi.” Cô dừng lại một chút, ngước mắt nhìn Nghiêm Dữ: “Nhưng hình như chưa gặp anh bao giờ, lúc đó chắc anh bận lắm.”

Nghiêm Dữ cười nhạt, không nói gì.

Là không gặp, hay là vốn không để ý?

Anh siết chặt khung ảnh trong tay, đột nhiên nói: “Tiểu Ngu có thể tặng bức ảnh này cho anh không?”

“Hả?” Ngu Phồn giật mình, không ngờ Nghiêm Dữ lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Cô do dự một chút.

Nụ cười trên mặt Nghiêm Dữ nhạt đi: “Xin lỗi, anh chỉ thấy Tiểu Ngu hồi cấp ba đáng yêu quá, nếu không tiện thì thôi vậy.”

Nghe vậy, Ngu Phồn thấy tai mình hơi nóng lên.

Cô vội vàng nói: “Không, không có gì không tiện cả, chỉ là một bức ảnh thôi mà. Anh thích thì cứ lấy.”

Trong ảnh không chỉ có cô mà còn có Nghiêm Thanh, biết đâu Nghiêm Dữ muốn giữ ảnh của em trai.

Ánh mắt Nghiêm Dữ ánh lên ý cười: “Cảm ơn Tiểu Ngu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc