Nhìn nụ cười trên mặt anh, Ngu Phồn thấy tim mình đập nhanh hơn, không biết có phải vì căn phòng này lâu ngày không được thông gió hay không mà cô thấy không khí ngột ngạt, khó thở hẳn.
“Phồn Phồn!”
Cửa không đóng chặt, giọng mẹ Ngu vọng vào.
Ngu Phồn như được đại xá, vội vàng lên tiếng rồi xoay người bước nhanh ra ngoài.
Mọi người đi rồi, nụ cười trên mặt Nghiêm Dữ cũng nhạt dần.
Anh lấy bức ảnh ra khỏi khung, gấp đôi lại, khuôn mặt Nghiêm Thanh lập tức bị chia làm hai, anh cụp mắt nhìn Ngu Phồn với đôi mắt cong cong trong ảnh, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên.
Nụ hôn lướt qua rồi dừng lại, Nghiêm Dữ có vẻ lưu luyến, vuốt ve bức ảnh rồi cẩn thận cất vào túi áo.
Sau đó, anh thong thả bước đi trong phòng, ánh mắt đảo qua từng góc, như một con sư tử đang tuần tra lãnh địa của mình.
Cuối cùng, anh cầm lấy cốc nước trên bàn.
Là cốc nước Ngu Phồn vừa mới uống.
Anh cầm cốc thủy tinh, in lên dấu môi đó, ngửa đầu uống một ngụm.
Ngu Phồn quay lại đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
“…”
Ngu Phồn dừng bước, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Đó là cốc của em.”
Sắc mặt Nghiêm Dữ bình tĩnh, không hề có chút chột dạ hay xấu hổ.
“Vậy à, anh nhầm.”
Ngu Phồn cũng không dám nói gì: “Không sao đâu, mẹ gọi chúng ta xuống ăn cơm.”
Nghiêm Dữ gật đầu: “Đi thôi.”
Mỗi lần về nhà họ Ngu ăn cơm, bố Ngu đều trổ tài nấu nướng, luôn tìm cách chuốc say Nghiêm Dữ, nhưng cuối cùng người loạng choạng đứng dậy nói buồn ngủ lại là bố Ngu.
Ăn cơm xong thì trời cũng đã tối, hai người chuẩn bị về.
Vừa ra khỏi cửa nhà họ Ngu, chưa kịp lên xe thì Nghiêm Dữ đột nhiên dừng lại.
Ngu Phồn nghĩ anh say rượu nên thấy hơi lo lắng: “Sao vậy, anh thấy choáng à?”
Nghiêm Dữ ngước mắt nhìn Ngu Phồn, ánh mắt đen láy như đáy biển sâu không thấy đáy, ẩn chứa vô vàn cảm xúc.
Ngu Phồn hơi sợ hãi trước ánh mắt đó, không khỏi cúi đầu tránh đi, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy Nghiêm Dữ?”
Giọng anh trầm thấp và khàn khàn.
“Nắm tay anh.”
Anh đưa tay về phía Ngu Phồn.
Ngu Phồn nhất thời thấy hơi buồn cười.
Quả nhiên là uống nhiều quá rồi.
Không ngờ Nghiêm Dữ say rượu lại như vậy sao? Trông trẻ con hơn hẳn.
Ngu Phồn đưa tay ra, lập tức bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt.
Ánh mắt Nghiêm Dữ càng thêm sâu thẳm, trong lòng như có tiếng thở dài.
Tay vợ anh thật mềm mại, giá mà được chạm vào nó thì tốt biết mấy.
Vì lo Nghiêm Dữ say rượu sẽ khó chịu, Ngu Phồn còn dặn tài xế lái chậm một chút. Nhưng dọc đường Nghiêm Dữ vẫn nhắm mắt, cũng không có gì khác thường, chỉ là nắm chặt tay cô không buông.
Về đến nhà, Ngu Phồn nghĩ một chút: “Em nấu canh giải rượu cho anh nhé, không thì mai anh dậy không nổi mất.”
Nghiêm Dữ khựng lại, lắc đầu: “Không sao, mai anh không đến công ty, chắc phải đi công tác, nhưng cũng gần thôi, ở thành phố bên cạnh.”
Ngu Phồn gật đầu: “Vâng.”
Anh quan sát sắc mặt Ngu Phồn, thấy cô vẫn bình thản, không hề có chút buồn bã nào vì chồng mới cưới phải đi công tác.
Không biết có phải do tác động của rượu hay không mà Nghiêm Dữ cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, nóng bừng.
Anh cố gắng kìm nén cảm xúc, tự nhủ trong lòng vô số lần.
Không sao cả.
Chẳng phải anh đã biết từ lâu rồi sao.
Trong lòng Ngu Phồn vốn không có anh.
Nhưng anh đã có được Ngu Phồn.
Như vậy là đủ rồi.
Ham muốn của con người luôn không ngừng tăng lên theo những gì mình có được.
Ban đầu, Nghiêm Dữ chỉ muốn ánh mắt Ngu Phồn dừng lại trên người mình lâu hơn một chút, dần dần, anh muốn được ở bên Ngu Phồn. Bây giờ khi họ đã kết hôn, Nghiêm Dữ lại muốn trong thế giới của Ngu Phồn chỉ có một mình anh.
Thấy anh đứng bất động, Ngu Phồn không khỏi hỏi: “Sao vậy anh?”
Ngay sau đó, Nghiêm Dữ kéo tay Ngu Phồn, cô bất ngờ bị anh ôm vào lòng, rồi một nụ hôn cuồng nhiệt ập đến.
Nụ hôn này khác hẳn mọi lần.
Mỗi lần hôn Ngu Phồn, Nghiêm Dữ đều rất dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng lần này lại như vũ bão, mạnh mẽ chiếm đoạt, đôi môi bị anh giày vò đến sưng đỏ.
Bàn tay to của anh luồn vào trong áo cô.
Từ phòng khách đến sô pha chỉ vài bước chân, quần áo rơi rụng dọc đường.
Váy, áo, cả chiếc quần lót ren.
Cho đến khi bị Nghiêm Dữ đè trên sô pha, một tay anh tách chân cô ra, Ngu Phồn mới nhận ra chuyện sắp xảy ra.
Ngay tại phòng khách!
Kích thích thật!
Tim cô đập thình thịch, mắt mở to, đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ vì nụ hôn vừa rồi, cô rụt rè đẩy anh: “Đừng… đừng ở đây…”
Nghiêm Dữ cúi xuống hôn cô, nuốt hết lời từ chối của cô.