Cho đến khi liếm được một giọt nước mắt, động tác của anh đột nhiên cứng đờ.
Cô khóc?
Nghiêm Dữ bừng tỉnh nhận ra mình đang làm gì, giọng nói hiếm khi hoảng loạn, môi hơi run: “Anh xin lỗi.”
Gân xanh trên thái dương giật giật, anh thở hổn hển, rồi đột nhiên đứng dậy, tiện tay nhặt một bộ quần áo rồi quay vào phòng tắm.
Ngu Phồn nằm trên sô pha, toàn thân cứng đờ.
Anh đi rồi?
Đến nước này rồi mà anh lại bỏ đi?
Cô che mặt, cả người vẫn run rẩy.
Cô đã rơi nước mắt mà Nghiêm Dữ lại bỏ đi?!!
Vài phút sau, Ngu Phồn đứng dậy, nhặt từng món đồ rồi mặt mày ủ rũ về phòng.
Trong phòng tắm, tiếng nước vẫn ào ào.
Vợ yêu, bảo bối, Phồn Phồn.
Nghiêm Dữ tựa trán vào bức tường đá cẩm thạch lạnh lẽo, thở dốc, liên tục lặp lại những từ đó trong miệng như thể đó là sự cứu rỗi duy nhất của anh.
Anh đã mất kiểm soát.
Anh cứ nghĩ mình có thể nhịn được.
Anh biết Ngu Phồn thích sự dịu dàng, anh đã giả vờ lâu như vậy, tại sao vẫn mất kiểm soát, còn khiến cô sợ hãi đến phát khóc.
Thật không nên.
Dòng nước lạnh xối xả trên người nhưng dường như không thể dập tắt được ngọn lửa nóng bỏng trong lòng anh.
Vợ anh đeo khuyên tai do người khác tặng, lại không thèm để ý đến trang sức của anh.
Vợ anh đến tìm Nghiêm Thanh chơi rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nhớ rằng nhà họ Nghiêm còn có anh.
Nghiêm Dữ cảm thấy mình như bị tâm thần phân liệt thành hai người.
Một người nói muốn yêu thương Ngu Phồn, không muốn cô rơi một giọt nước mắt nào.
Một người lại muốn giày vò cô đến phát khóc.
Anh cũng không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Ra khỏi phòng tắm, Nghiêm Dữ ngồi ở phòng khách một lúc, đợi đến khi nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường, không còn lạnh nữa mới rón rén về phòng ngủ.
Gần hai tiếng trôi qua, đã là rạng sáng, Ngu Phồn đã ngủ say.
Trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn ngủ mờ ảo.
Nghiêm Dữ nhẹ nhàng lên giường, đắp chăn nằm xuống, anh nghiêng đầu nhìn Ngu Phồn bên cạnh, chỉ cảm thấy vô cùng yêu thương, trái tim như muốn vỡ ra, không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác.
Anh lại gần, hôn nhẹ lên trán cô.
Anh yêu em, bảo bối.
Điện thoại dưới gối Ngu Phồn bỗng sáng lên, có tin nhắn đến.
Sợ làm phiền giấc ngủ của Ngu Phồn, Nghiêm Dữ định đưa tay tắt đi.
Nhưng khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, anh lập tức cứng đờ.
【Chồng cậu không có nhà à, tớ đến nhà cậu nhé.】
Sáng hôm sau khi Ngu Phồn tỉnh dậy, Nghiêm Dữ đã ở trong bếp nấu cháo.
Cô dụi mắt, hơi ngạc nhiên: “Không phải hôm nay anh đi công tác sao?”
“Ừm.” Nghiêm Dữ quay lại cười với cô: “Không muộn mấy đâu, nếu anh không làm bữa sáng thì em lại lười ăn.”
“Đâu có!”
Ngu Phồn nhỏ giọng cãi lại, nhưng ngửi thấy mùi thơm liền ngoan ngoãn đi rửa tay.
Nghiêm Dữ đặt bát cháo lên bàn ăn, cúi đầu cởi tạp dề, hỏi như vô tình: “Hôm nay em có lịch trình gì không?”
Ngu Phồn đang vội ăn cháo, lắc đầu, nói ú ớ: “Không có.”
Nghiêm Dữ cụp mắt, che giấu ánh mắt đen láy.
Ăn sáng xong, Nghiêm Dữ thu dọn đồ đạc rời đi, đến cửa, anh dừng lại, quay đầu nhìn Ngu Phồn, dặn dò: “Mai anh về, tối nay trước khi ngủ nhớ uống một cốc sữa nóng.”
Ngu Phồn ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Ánh mắt Nghiêm Dữ càng thêm sâu, anh mỉm cười, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Cánh cửa đóng lại, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám.
Đúng lúc này, thư ký Lý Thành gọi điện đến, hỏi về lý do chuyến công tác.
Nghiêm Dữ lạnh nhạt nói: “Sáng nay tôi đã gửi email cho Lâm phó tổng rồi, hôm nay anh ta sẽ đi công tác, tôi có việc đột xuất nên không đến công ty.”
Ngắn gọn dặn dò vài câu rồi cúp máy, Nghiêm Dữ quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, mím môi rồi chậm rãi bước đi.
Gần trưa, chuông cửa vang lên.
Ngu Phồn chạy ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Yêu xách một túi đồ ăn vặt liền sáng mắt: “Ôi chao chị yêu, sao cậu tốt thế.”
Lâm Yêu phì cười: “Sao thế, Nghiêm tổng nhà cậu hà khắc với cậu lắm à? Còn phải đợi anh ấy đi mới dám ăn vụng?”
Ngu Phồn bĩu môi.
Nghiêm Dữ rất ghét cô ăn vặt, nhưng anh luôn dịu dàng, chưa bao giờ la mắng hay nhắc nhở cô. Chỉ là khi Ngu Phồn ăn vặt, anh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt không tán thành, khiến cô thấy sợ.
Cô cũng không biết tại sao, hình như còn hơi sợ Nghiêm Dữ.
Cô hừ một tiếng, không nói gì, ôm túi đồ ăn vặt vào phòng.
Lâm Yêu thở dài: “Phải đợi chồng cậu đi mới đến được, làm tớ cứ như đang yêu đương vụng trộm ấy.”
Cô vừa nói vừa lấy trong túi ra hai thanh chocolate đặt lên bàn.