Nghiêm Tổng, Phu Nhân Ngày Nào Cũng Nghĩ Tới Chuyện Ngoại Tình!

Chương 5: Tiểu Ngu

Trước Sau

break

Ngu Phồn lại chủ động mở lời, ra vẻ không quan tâm: “Thôi nào, cậu còn không biết liên hôn gia tộc là gì sao? Có thể giữ được sự tôn trọng lẫn nhau đã là tốt lắm rồi, Nghiêm Dữ không có tình cảm với tớ cũng là chuyện bình thường, dù sao chúng tớ cũng mới cưới nhau được một tháng.”

Lâm Yêu thở dài: “Không sao đâu, cậu có thể đi theo con đường cưới trước yêu sau mà, cậu là chuyên gia rồi còn gì.”

“……”

Lâm Yêu nói chuyện với cô một lúc rồi lại bận việc, Ngu Phồn cũng không rảnh rỗi, tranh thủ thời gian viết bản thảo.

Trong một góc yên tĩnh, tiếng bàn phím lách cách vang lên.

【Anh có vẻ hơi tức giận, không chỉ vì cô say rượu mà còn vì lúc đến đón cô, anh đã thấy một người đồng nghiệp nam lạ mặt đặt tay lên vai cô.

Anh mạnh mẽ kéo cô về nhà, ngay khi cửa đóng lại, anh đã đẩy cô vào cánh cửa. Anh siết chặt eo cô, đôi mắt đỏ ngầu tra hỏi: “Sao em luôn không ngoan ngoãn nghe lời?” Không đợi cô trả lời, anh đã hôn cô một cách thô bạo.】

“Ngu Phồn, uống cà phê không?”

Lâm Yêu gọi cô từ xa.

Bất ngờ hoàn hồn, Ngu Phồn giật mình, lắp bắp: “Không… không cần.”

Cô nhìn lại màn hình máy tính, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng.

Trời ơi, cô đang viết cái gì vậy?!!

Ngu Phồn vội vàng xóa hết đoạn vừa viết.

Nhìn file trống trơn, Ngu Phồn thấy người hơi mệt, ôm ngực thở hổn hển vài hơi.

Chắc chắn là do vừa rồi bị lời nói của Lâm Yêu ảnh hưởng.

Cô che mặt, vẫn thấy nóng ran.

File đã xóa sạch nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn tiếp diễn.

Hôm qua uống quá nhiều, cô say bí tỉ, ký ức cả đêm trống rỗng.

Nhưng dù cô có nhớ thì đã sao?

Không cần nghĩ cũng biết, Nghiêm Dữ chắc sẽ dịu dàng đỡ cô vào phòng ngủ, thay đồ ngủ cho cô, thậm chí còn pha cho cô một cốc nước mật ong, còn chiếc khuy gài tay áo nam kia, anh sẽ tháo ra rồi bình tĩnh đặt lên bàn.

Cốt truyện trong tiểu thuyết thật sống động.

Nhưng cuộc sống thường không như vậy.

Giống như bát cháo hải sản buổi sáng, tuy thơm phức nhưng sau khi ăn xong vẫn thấy nhạt nhẽo.

---

Ngu Phồn đã nhắn tin cho Nghiêm Dữ nên sau khi tan làm, anh lái xe đến nhà hát đón cô.

Thấy Ngu Phồn ra, anh tự mình xuống xe mở cửa cho cô.

Lên xe, Nghiêm Dữ vừa cài dây an toàn vừa hỏi như vô tình: “Đổi khuyên tai mới à?”

Ngu Phồn sờ tai, có chút ngạc nhiên.

Không ngờ Nghiêm Dữ lại để ý đến cả chi tiết nhỏ này.

Cô gật đầu: “Đây là quà Lâm Yêu mang về tặng em hôm qua.”

Dừng một chút, Ngu Phồn nhẹ giọng hỏi: “Đẹp không?”

Ngu Phồn có làn da trắng nõn, đôi khuyên tai hồng ngọc nổi bật trên dái tai nhỏ xinh, đẹp đến nao lòng.

Nhưng Nghiêm Dữ lại không thích, thậm chí còn thấy chướng mắt.

Ngày sau đêm tân hôn, anh đã cho Ngu Phồn xem tủ trang sức trong phòng thay đồ, nói rằng tất cả số trang sức đó đều là của cô.

Trong đó có một chiếc vòng cổ hồng ngọc trị giá hàng chục tỷ, là do anh đích thân đến Hong Kong mua.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên ở cửa hàng, Nghiêm Dữ đã cảm thấy chiếc vòng cổ xinh đẹp như vậy chỉ xứng đeo trên người Ngu Phồn.

Mặc dù lúc đó, Ngu Phồn vẫn còn xa lạ với anh.

Nhưng chiếc vòng cổ được đặt ở vị trí trung tâm của tủ trang sức, Ngu Phồn lại không thèm nhìn lấy một cái đã từ chối.

Cô cười lịch sự và khách sáo: “Nghiêm tiên sinh, những thứ này quá quý giá, hơn nữa, em cũng không thích đeo trang sức.”

Vậy mà chỉ một tháng sau, Ngu Phồn lại đeo khuyên tai do người khác tặng, cười tươi hỏi anh có đẹp không.

Nghiêm Dữ cảm thấy như tim mình bị xé nát, đau đến ngũ tạng lục phủ.

Nhưng anh vẫn phải giữ nụ cười bình tĩnh trên mặt.

“Đẹp, Tiểu Ngu đeo gì cũng đẹp.”

Anh nghe thấy giọng nói dịu dàng của mình.

Nhưng trong lòng, Nghiêm Dữ lại đau đớn và phẫn uất nghĩ, đôi môi của Ngu Phồn mềm mại, ngọt ngào như vậy, tại sao chưa bao giờ nói những lời anh muốn nghe.

Tại sao luôn có nhiều người vây quanh cô như vậy, Lâm Yêu, Trần An, những người này là cái thá gì, tại sao lại chiếm giữ được trái tim Ngu Phồn.

Anh chợt nhớ ra, hình như hai hôm trước Trương tổng có tặng một hộp ngọc trai, nói là hàng hiếm, có thể làm vòng cổ cho Nghiêm phu nhân.

Nhưng Nghiêm phu nhân của anh căn bản không thèm để ý đến trang sức của anh.

Đáng tiếc cho những viên ngọc trai đẹp như vậy.

Nếu không muốn đeo trên cổ, vậy thì nhét từng viên một vào trong…

Có lẽ lúc đó, Ngu Phồn sẽ khóc, sẽ run rẩy, và cái miệng nhỏ nhắn ấy có thể sẽ nói ra những lời anh muốn nghe.

“Hình như chúng ta không đi đường này về nhà?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc