Điều này khiến Ngu gia trên dưới không ngớt lời khen ngợi Nghiêm Dữ.
“Tối nay về nhà ăn cơm nhé, tuần trước mẹ nói eo hơi đau, vừa hay anh nhờ người mua được mấy miếng cao dán từ một danh y. Tối nay chúng ta mang qua cho mẹ.”
Nghe vậy, Ngu Phồn giật mình: “Eo đau? Sao em không biết?”
“Không sao, mẹ bị trật eo thôi.” Nghiêm Dữ an ủi cô, “Anh đã đưa bác sĩ gia đình đến khám rồi, không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi là khỏi.”
Ngu Phồn nắm chặt đũa, Nghiêm Dữ đã đưa bác sĩ đến khám rồi mà cô lại không hề hay biết.
Sau vài giây, Ngu Phồn nói giọng hơi buồn: “Em đúng là đứa con gái bất hiếu.”
Nghiêm Dữ hơi nhíu mày.
Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Ngu Phồn, nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Tiểu Ngu, trong nhà đã có anh rồi, em không cần lo lắng gì cả. Anh sẽ chăm sóc bố mẹ thật tốt, được không? Anh làm cũng như em làm vậy.”
Lông mi Ngu Phồn run lên, rồi khẽ gật đầu.
Cô và Nghiêm Dữ mới kết hôn một tháng.
Nhưng lại cảm thấy Nghiêm Dữ đã len lỏi vào cuộc sống của cô một cách tinh tế, tỉ mỉ.
Ngu Phồn ăn uống qua loa, lúc cô uống xong bát cháo thì Nghiêm Dữ đã thay xong bộ vest, chỉnh tề bước ra.
Anh mặc vest xám đậm, đeo kính gọng vàng, kẹp cà vạt màu đen ánh kim loại, từ đầu đến chân đều tinh tế, gọn gàng, toát lên vẻ nho nhã, tự phụ.
Khác hẳn với Ngu Phồn đang mặc bộ đồ ngủ hình gấu con.
Anh vừa chỉnh đồng hồ vừa nói: “Không cần dọn bát đũa, lát nữa dì giúp việc sẽ đến, tối tan làm anh đón em, được không?”
Ngu Phồn gật đầu, đôi tai gấu trên bộ đồ ngủ đung đưa theo.
Nghiêm Dữ nhìn cô chằm chằm vài giây, ánh mắt càng lúc càng sâu, rồi anh thu hồi ánh mắt, sắc mặt bình thản: “Vậy anh đi làm nhé, Tiểu Ngu.”
Ngu Phồn vẫy tay, vì miệng còn đang nhai sủi cảo tôm nên giọng nói ú ớ: “Bai bai.”
Yết hầu anh chuyển động lên xuống.
Vẻ ngây thơ đáng yêu này của cô càng khiến anh nhớ đến Ngu Phồn nhỏ say xỉn, mặt đỏ bừng khi bị anh bắt nạt trong bồn tắm đêm qua.
Không chỉ bồn tắm.
Nghiêm Dữ nghĩ.
Lần sau làm trên bàn ăn có lẽ sẽ càng sướng hơn.
---
Sau khi cửa đóng lại, không lâu sau điện thoại trên bàn reo lên, là tin nhắn của Lâm Yêu, rủ cô đến nhà hát chơi.
Cũng không có việc gì làm, Ngu Phồn đồng ý.
Công việc chính của Lâm Yêu là ăn chơi du lịch khắp thế giới, việc tay trái là thiết kế sân khấu cho nhà hát. Nhưng cô không thiếu tiền, làm ba ngày nghỉ ba tháng, chỉ coi công việc này là thú vui tiêu khiển.
Công việc của Ngu Phồn cũng tương tự, cô là một biên kịch, chuyên viết những câu chuyện tình yêu sến súa nhưng gia đình lại cho rằng công việc này không có tương lai, nên với người ngoài chỉ nói cô là nghệ sĩ.
Thôi được rồi, nghệ sĩ thì nghệ sĩ, văn chương và nghệ thuật vốn luôn đi cùng nhau mà.
Khi Ngu Phồn đến nhà hát, Lâm Yêu đang ở hậu trường chỉ đạo: “Cái này, sợi dây này lát nữa phải thả xuống, bộ phận máy móc chuẩn bị xong chưa?”
Cô quay lại, thấy Ngu Phồn bước vào, vội vàng vẫy tay: “Ở đây!”
Đợi Ngu Phồn đến gần, Lâm Yêu đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mới hỏi: “Hôm qua cậu say như vậy, Nghiêm tổng không nói gì à?”
Ngu Phồn thắc mắc: “Nói gì cơ?”
“Ý tớ là, anh ấy không giận à? Trong tiểu thuyết, các ông chồng đều không thích vợ say xỉn về nhà mà? Sẽ không nhịn được mà "tương thân tương ái"!”
Ngu Phồn trợn trắng mắt: “Cậu nên làm biên kịch đi, tưởng tượng giỏi thật đấy. Nghiêm Dữ không có nhiều tâm tư như vậy đâu, không những không giận mà sáng nay còn dậy nấu cháo cho tớ.”
“À đúng rồi, chiếc khuy gài tay áo này hôm qua bị móc vào váy tớ, cậu đưa lại cho Trần An nhé.” Ngu Phồn lấy chiếc khuy gài tay áo từ trong túi đưa cho Lâm Yêu.
Sắc mặt Lâm Yêu thoáng chốc mất tự nhiên, bĩu môi: “Sao lại phải nhờ tớ đưa.”
Ngu Phồn cười: “Đây không phải quà cậu mua cho cậu ta sao?”
Lâm Yêu nhận lấy chiếc khuy gài tay áo, không biết nghĩ đến điều gì mà nhíu mày: “Chiếc khuy gài tay áo nam rõ ràng như thế này, Nghiêm tổng không hỏi cậu gì sao?”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Ngu Phồn hơi nhạt đi: “Tớ đã giải thích với anh ấy rồi.”
Là Ngu Phồn giải thích, chứ không phải Nghiêm Dữ hỏi.
Chứng tỏ Nghiêm Dữ căn bản không quan tâm vợ mình có mang đồ của người khác về nhà hay không.
Lâm Yêu nhíu mày chặt hơn, nhìn Ngu Phồn với ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn không nói gì.