Nghiêm Tổng, Phu Nhân Ngày Nào Cũng Nghĩ Tới Chuyện Ngoại Tình!

Chương 3: Dạy dỗ

Trước Sau

break

Họ là vợ chồng hợp pháp, đã sớm làm hết những chuyện thân mật từ đêm tân hôn.

Nhưng vậy thì sao?

Ngay cả trên giường, Nghiêm Dữ cũng phải đeo mặt nạ dịu dàng, dỗ dành cô.

Chỉ khi Ngu Phồn bất tỉnh như thế này, anh mới có thể buông bỏ hết kiêng dè, để lộ ánh mắt hung dữ.

Ngu Phồn có lẽ thấy khó chịu, theo bản năng lầm bầm phản kháng, nhưng lại bị Nghiêm Dữ nheo mắt bóp cằm, hôn mạnh mẽ.

Trốn cái gì, sợ cái gì? Mang đồ của người khác về nhà, không biết sẽ bị phạt sao?

---

Ngu Phồn như thể vừa chuyển gạch cả đêm ở công trường, khi tỉnh lại toàn thân đau nhức muốn chết. Cô đổ lỗi cho di chứng của việc say rượu, nhưng khi ngồi dậy vẫn nhận ra điều gì đó không đúng.

Cô vén chăn lên nhìn, ga giường sạch sẽ, không có một vết tích nào.

Ngu Phồn thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ lại thì, Nghiêm Dữ sẽ không làm ra chuyện đó.

Từ phản ứng trong đêm tân hôn có thể thấy anh này dường như không mấy hứng thú với chuyện đó.

Một tay xoa thái dương, Ngu Phồn cầm điện thoại lên xem, một loạt tin nhắn ùa đến.

Đầu tiên là của Trần An, nói chiếc khuy gài tay áo có thể rơi trên sô pha, hỏi Ngu Phồn có thấy không.

Ngu Phồn hừ lạnh.

Hôm qua trên bàn tiệc, Trần An ra tay không nương tình nên cánh tay cô đến giờ vẫn còn đau.

Nhắc đến cánh tay, Ngu Phồn cúi đầu nhìn, không khỏi nhíu mày.

Trên vết sưng do bị đánh có vài chỗ gồ ghề không rõ lắm, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi giống… dấu răng?

Trong lúc Ngu Phồn đang mải suy tư, Trần An không chờ được đã gọi điện tới, liên tục hỏi Ngu Phồn có thấy chiếc khuy gài tay áo không.

Cậu ta có chút tâm tư với Lâm Yêu, ai cũng biết.

Ngu Phồn ngáp dài, xỏ dép đi ra ngoài, một tay nghe điện thoại, thờ ơ nói: “Tớ thật sự không…”

Thấy.

Trên bàn phòng khách, ngay chính giữa có chiếc khuy gài tay áo màu xanh biển, lấp lánh ánh sáng.

Nghe Ngu Phồn nói vậy, Trần An thở phào nhẹ nhõm: “Hôm qua chỉ có váy cậu có ren, chắc là rơi trên sô pha rồi bị váy cậu móc vào. Cậu cất giúp tớ nhé, chờ tớ đến lấy.”

Tắt điện thoại, Ngu Phồn không khỏi cầm chiếc khuy gài tay áo lên.

Không ngờ tối qua cô say đến thế mà vẫn tháo được chiếc khuy gài tay áo rồi cẩn thận đặt ở đây.

Vậy nên… là Nghiêm Dữ làm?

Đang nghĩ ngợi thì thấy Nghiêm Dữ từ trên lầu đi xuống, mỉm cười với Ngu Phồn, giọng nói dịu dàng: “Tỉnh rồi à? Đầu còn choáng không? Anh nấu chút cháo, qua ăn đi, không thì lại đau dạ dày.”

Tuy là liên hôn gia tộc, nhưng Ngu Phồn không muốn vừa kết hôn đã khiến Nghiêm Dữ cảm thấy cô ăn chơi quá trớn.

Cô do dự một chút, giơ chiếc khuy gài tay áo lên giải thích: “Cái này là anh tháo xuống à? Có phải bị móc vào váy không? Đây là quà Lâm Yêu tặng Trần An, chắc là rơi trên sô pha rồi vô tình móc vào váy em.”

Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt, ôn nhu cười với cô.

“Không sao đâu Tiểu Ngu, không cần giải thích những chuyện này. Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên anh sẽ tin em.”

Ngu Phồn khựng lại, hơi siết chặt chiếc khuy gài tay áo, trong lòng nhất thời không biết là cảm xúc gì.

Cô vốn định giải thích về vết thương trên cánh tay, xem ra không cần thiết nữa.

Thấy dáng vẻ của Nghiêm Dữ, dường như anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện riêng tư của cô.

Bên cạnh bàn ăn bày một bình hoa thủy tinh, bên trong là những đóa hồng trắng mới được thay hôm qua, trông vẫn tràn đầy sức sống.

Trong lúc Ngu Phồn ngẩn người, Nghiêm Dữ đã bày đồ ăn xong, ngoài cháo hải sản sánh mịn còn có sủi cảo tôm trong veo, bánh bao chiên rắc vừng trắng…

Ngu Phồn thấy ngại ngùng: “Bữa sáng ăn bánh mì với sữa là được rồi, không cần phiền phức vậy đâu.”

“Sao được chứ, bữa sáng rất quan trọng, dạ dày em không tốt, càng không thể qua loa.”

Nghiêm Dữ vừa nói vừa múc một bát cháo đưa cho Ngu Phồn: “Lần sau uống ít rượu thôi nhé, anh thấy sắc mặt em sáng nay không tốt lắm.”

Thay vì cấm đoán bằng giọng lạnh lùng, Ngu Phồn lại dễ chấp nhận lời khuyên nhủ dịu dàng của anh hơn.

Cô tùy ý gật đầu, cúi đầu uống một ngụm cháo, chỉ cảm thấy dạ dày lạnh lẽo bỗng ấm áp trở lại, cô không khỏi thở phào một hơi, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì đó, mở miệng: “Sao anh biết dạ dày em không tốt?”

“Lần trước về nhà, mẹ nói với anh.” Anh sắc mặt không đổi.

Ngu Phồn “À” một tiếng.

Từ sau khi kết hôn, Nghiêm Dữ rất tự nhiên gánh vác trách nhiệm chăm sóc Ngu gia, không chỉ trong hợp tác công ty mà còn thường xuyên mua đồ về, còn thường xuyên hơn cả số lần Ngu Phồn về nhà.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc