Nghiêm Tổng, Phu Nhân Ngày Nào Cũng Nghĩ Tới Chuyện Ngoại Tình!

Chương 2: Say rượu

Trước Sau

break

Tan cuộc thì trời đã khuya.

Tuy Nghiêm Dữ nói sau khi kết thúc thì gọi anh đến đón nhưng Ngu Phồn chỉ coi đó là lời khách sáo. Đối với cô, cuộc hôn nhân này cũng giống như hợp tác làm ăn, không cần thiết phải làm phiền đối phương.

Ngu Phồn rất rõ ràng về điều này.

1 giờ sáng, tiếng khóa cửa điện tử mới vang lên.

Nghiêm Dữ tất nhiên vẫn chưa ngủ, thậm chí còn không vào phòng ngủ hay thư phòng mà vẫn luôn đợi ở phòng khách. Anh cũng cầm một ly rượu, nhưng chỉ nhấp vài ngụm rồi đặt sang một bên vì thấy nhạt nhẽo.

Anh không nghiện rượu hay thuốc lá, anh ghét tất cả những thứ làm ảnh hưởng đến sự tỉnh táo của mình. Anh thích giữ cho đầu óc luôn minh mẫn, sáng suốt.

Ngoại trừ…

Cửa mở, Ngu Phồn loạng choạng bước vào, chiếc túi xách hàng hiệu trị giá trăm triệu bị cô ném xuống đất một cách tùy tiện, cô vịn tay vào cửa thở hổn hển.

Cô uống quá nhiều, đầu óc choáng váng.

Nghiêm Dữ vội vàng bước đến đỡ lấy cô, rồi bế cô vào phòng ngủ.

Anh trầm giọng, ngữ khí hơi nặng nề, “Không phải đã nói là phải gọi điện cho anh sao?”

Nhưng Ngu Phồn nằm gọn trong lòng anh, bị xóc nảy khó chịu nên cô chỉ lầm bầm nói mớ.

Cô say quá rồi, làm sao nghe hiểu được lời trách cứ của Nghiêm Dữ.

Anh bế cô vào phòng ngủ, nửa quỳ xuống đất cởi tất cho cô, rồi cởi váy, bỗng nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống đất.

Nghiêm Dữ nheo mắt, dưới ánh đèn mờ ảo, anh thấy một chiếc khuy gài tay áo nam bị móc vào mép váy, chắc là vô tình cọ vào.

Mu bàn tay nắm chặt váy nổi gân xanh, khuôn mặt anh lạnh lùng căng thẳng. Anh nhấc chiếc váy lên xem, chỗ khuy gài tay áo móc vào hẳn là ở gần gấu váy.

Bọn họ đã làm gì?

Tay của chủ nhân chiếc khuy gài tay áo này đã chạm vào đâu?

Cơn giận dâng lên trong lồng ngực, khiến thái dương Nghiêm Dữ giật giật đau.

Ngu Phồn trên giường vẫn hoàn toàn không hay biết gì. Bị cởi đồ nên thấy hơi lạnh, cô ôm lấy cánh tay, không biết chạm vào chỗ nào mà bỗng kêu đau.

Nghiêm Dữ cố nén giận, cúi xuống hỏi giọng lạnh lùng: “Đau ở đâu?”

Ngu Phồn đưa cánh tay cho Nghiêm Dữ xem, lúc ở dưới nhà không nhìn rõ, giờ bị ánh đèn chiếu vào mới thấy trên cánh tay trắng nõn có hai vệt đỏ rõ ràng. Đã vậy chỗ đó còn hơi sưng lên khiến chúng nổi bật trên làn da trắng muốt, trông khá đáng sợ.

Cô hình như rất giỏi mách lẻo, say rồi mà vẫn không quên nói: “Đau lắm, do Trần An làm đấy.”

Trần An.

Nghiêm Dữ thầm niệm cái tên này trong lòng.

Anh đương nhiên biết người này, thậm chí tất cả những người xung quanh Ngu Phồn anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, báo cáo điều tra của từng người đều đã từng nằm trên bàn làm việc của anh.

Con trai út của Trần gia, một cậu ấm ăn chơi không sợ trời không sợ đất, ngày thường chơi rất thân với Ngu Phồn và nhóm bạn.

Đến lúc này, Nghiêm Dữ cuối cùng cũng sắp xếp lại được tình hình đêm nay.

Cô vợ mới cưới của anh, say khướt về nhà lúc rạng sáng, trên váy có khuy gài tay áo của đàn ông, trên người còn có dấu vết do người khác để lại.

Nghiêm Dữ cúi đầu nhìn Ngu Phồn, có lẽ vì quá tức giận, khuôn mặt anh hiện lên vẻ bình tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn một chú mèo con tự làm bẩn mình.

Quá bẩn.

Phải tắm rửa sạch sẽ.

Bồn tắm trong phòng tắm rất lớn, là do Nghiêm Dữ đặc biệt yêu cầu thiết kế, đủ cho hai người nằm.

Nước ấm áp dễ chịu khiến Ngu Phồn vốn đã say càng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là tình cảnh lại không hề yên bình.

Trên mặt bàn đá cẩm thạch đen, đôi chân mềm mại của Ngu Phồn buông thõng, trắng nõn nổi bật. Lòng bàn tay anh lướt qua từng tấc da thịt trên người cô, mang theo chút ngứa ngáy nhưng không hề mạnh bạo, thậm chí không để lại dấu vết.

Nghiêm Dữ ghé sát tai Ngu Phồn, ngậm lấy vành tai cô, day nghiến nhẹ nhàng.

Nếu Ngu Phồn lúc này tỉnh lại, chắc chắn sẽ ngạc nhiên như thể không quen biết người này.

Nghiêm Dữ trước mặt cô luôn dịu dàng, khi còn nhỏ thì giống như anh trai nhà bên, khi lớn lên kết hôn thì là “đối tác” ôn nhu.

Nhưng giờ phút này, anh như con sói đói độc ác. Đáy mắt đen láy của anh ánh lên tia đỏ, nhìn chằm chằm Ngu Phồn không rời, như đang tính toán nên bắt đầu “ăn” cô từ đâu.

“Vợ à.”

Nghiêm Dữ khàn giọng gọi cô, anh nhắm mắt, vùi vào cổ Ngu Phồn hít một hơi thật sâu, “Em hư quá rồi.”

"Cứ để anh phải mạnh tay dạy dỗ em mới được, phải không?”

Trước mặt Ngu Phồn, anh luôn nói năng nhẹ nhàng, nhưng sau lưng lại buông lời thô tục bên tai cô như thế này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc