Nghiêm Tổng, Phu Nhân Ngày Nào Cũng Nghĩ Tới Chuyện Ngoại Tình!

Chương 1: Tụ tập

Trước Sau

break

Người đàn ông cao lớn, vai rộng eo thon, khuôn mặt anh tuấn, chỉ là giữa lông mày ẩn hiện vẻ lạnh nhạt, cho dù mặc đồ ở nhà cũng toát ra khí chất cao lãnh tự phụ. Người như vậy, thích hợp xuất hiện ở các bữa tiệc với veston giày da chứ không phải đeo một chiếc tạp dề lạc lõng trong bếp.

Con dao sắc bén mổ bụng cá, cẩn thận rửa sạch da cá, sau đó cắt thịt cá thành từng lát mỏng như cánh ve xếp lên đĩa.

Điện thoại Ngu Phồn reo đúng lúc này.

Âm nhạc ồn ào làm nền, nhưng cũng không che giấu được giọng nói vui sướng của Ngu Phồn, “Nghiêm Dữ, tối nay em không về ăn cơm, Yêu Yêu từ nước ngoài trở về, đêm nay chúng ta đi bar chơi.”

Anh mỉm cười ôn hòa, “Được, chơi vui vẻ, nếu quá muộn thì nhớ gọi điện cho anh, anh đi đón em.”

Bên kia Ngu Phồn hình như rất bận rộn, ồn ào, cuối cùng cũng không kịp nói hết câu đã vội vàng cúp máy.

Nhưng Nghiêm Dữ vẫn nghe thấy có một giọng nam gọi tên Ngu Phồn.

Cô không chỉ đi với Lâm Yêu, xem ra còn có những người bạn khác có cả nam lẫn nữ.

Nghiêm Dữ nhìn màn hình điện thoại tối dần, sau vài giâu lại cầm dao trở lại thớt.

Những miếng thịt cá vừa được cắt tỉ mỉ đều bị ném vào thùng rác.

---

“Sao rồi? Nói với chồng cậu chưa?”

Nghe Lâm Yêu nói, Ngu Phồn cười có chút bất đắc dĩ, “Đừng gọi anh ấy như thế.”

Lâm Yêu nhướn mày, “Cưới nhau cả tháng rồi mà cậu vẫn chưa quen à?”

Ngu Phồn không biết giải thích thế nào.

Cô và Nghiêm Dữ vốn là kết hôn vì lợi ích của hai gia tộc. Sau một tháng chung sống mà vẫn có thể giữ được sự tôn trọng lẫn nhau đã là rất tốt rồi.

Lâm Yêu nhích lại gần, tò mò hỏi: “Vậy ngày thường ở nhà, cậu gọi anh ấy thế nào?”

“Gọi tên.”

Mấy ngày đầu cô còn khách sáo gọi là “Nghiêm tiên sinh”, khiến Nghiêm Dữ bất đắc dĩ nói ở nhà không cần khách khí như ở công ty, bảo Ngu Phồn đừng xa lạ như vậy.

“Vậy anh ấy cũng gọi cậu bằng tên?”

Không hẳn, Nghiêm Dữ lớn hơn cô tám tuổi, ngày thường hay gọi cô là “Tiểu Ngu”, cũng giống cách xưng hô của những người lớn tuổi trong nhà nên Ngu Phồn cũng không thấy lạ lẫm gì.

Nhưng cô không nói nhiều, đẩy Lâm Yêu một cái, “Tối nay cậu ngủ lại đây thì hết biết.”

Lâm Yêu cười hì hì, “Được thôi, chỉ sợ Nghiêm tổng nhà cậu không đồng ý.”

Việc Ngu Phồn kết hôn với Nghiêm Dữ là điều không ai ngờ tới.

Nghiêm Dữ lớn tuổi hơn, lại không cùng nhóm với họ. Từ nhỏ đã là cậu ấm được người người ngưỡng mộ, tốt nghiệp cấp ba liền đi du học, sau khi về nước thì tiếp quản Nghiêm gia. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh đã vực dậy Nghiêm gia đang có dấu hiệu suy tàn, trở thành nhân tài xuất chúng trong giới kinh doanh ở thành phố S.

Hơn nữa, Nghiêm Dữ còn có một em trai chơi rất thân với Ngu Phồn và nhóm bạn, nếu nói đến chuyện liên hôn giữa hai nhà thì ai cũng nghĩ người kết hôn với Ngu Phồn sẽ là Nghiêm Thanh, không ngờ cuối cùng lại là Nghiêm Dữ.

Lúc này còn sớm, quán bar chưa đông khách nhưng nhóm Ngu Phồn đã đặt phòng riêng, đóng cửa lại tự mình vui vẻ cũng như ở ngoài.

Ngoài Lâm Yêu trong phòng còn có vài người bạn thân thiết, nổi bật nhất là Trần An, anh chàng nhuộm tóc đỏ rực, tràn đầy nhiệt huyết.

“Hoan nghênh thiếu phu nhân Ngu Phồn!!” Trần An gào lên.

Ngu Phồn cứng họng, chỉ muốn nhét chai rượu vào miệng cậu ta cho im lặng.

Lâm Yêu luôn bênh vực Ngu Phồn, tiện tay cầm một quả quýt trên đĩa trái cây ném qua, “Mồm miệng lắm lời.”

Trần An bắt lấy quả quýt, “Đây là quà cậu mang về cho tớ à? Đi du lịch tận mấy tháng trời.”

Lâm Yêu trợn trắng mắt, “Đồ mặt dày.”

Lần này cô đi chơi lâu, đến cả đám cưới của Ngu Phồn cũng không kịp về. Trong lòng áy náy không thôi, liền lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ đưa qua, “Bù đắp quà cưới muộn, xin lỗi Phồn Phồn, không tham dự được đám cưới của cậu.”

Ngu Phồn lắc đầu, mỉm cười, “Đám cưới của tớ gấp gáp quá, không trách cậu được.”

“Còn tớ thì sao!” Trần An chen vào.

Lâm Yêu đưa cho cậu ta một cặp khuy gài tay áo nam, màu xanh biển, nhìn cũng khá đẹp.

Nhưng Trần An vẫn kêu ca, “Không phải chứ, mua ở cửa hàng ven đường à? Đến cả hộp quà cũng không có?”

Lâm Yêu xách túi quà đến, vì lười gói ghém nên đã tháo bỏ hết lớp vỏ ngoài.

Cô ho khan một tiếng, “Thích thì lấy, không thích thì thôi.”

Trần An cầm khuy gài tay áo lẩm bẩm mắng Lâm Yêu.

Ngu Phồn nhìn cảnh này vừa buồn cười vừa ấm áp, tuy đã kết hôn nhưng bạn bè cô vẫn luôn ở bên, mọi thứ vẫn như cũ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc