Nghiêm Tổng, Phu Nhân Ngày Nào Cũng Nghĩ Tới Chuyện Ngoại Tình!

Chương 10: Bắt gian

Trước Sau

break

Đây cũng là lý do tại sao mẹ Ngu luôn nói công việc của Ngu Phồn không ra gì, Ngu Phồn chưa từng viết tác phẩm nào đáng giá được khen ngợi hay lưu truyền. Hầu hết đều là truyện mì ăn liền, tổng tài bá đạo yêu tôi, nhưng không còn cách nào khác, Ngu Phồn từ nhỏ đã thích thể loại này.

Hồi nhỏ thích đọc, lớn lên thích viết.

Lâm Yêu thắt nút dây thừng: “Cậu cũng coi như được toại nguyện rồi, Nghiêm Dữ đúng là tổng tài chính hiệu.”

Ngu Phồn bĩu môi.

Tổng tài cái nỗi gì, ngày nào cũng đổi món nấu cơm cho cô, nhiệt độ xuống hai độ cũng không quên nhắc Ngu Phồn mặc thêm áo, còn hâm sữa nóng cho cô mỗi tối để ngủ ngon, đúng là còn hơn cả bố cô.

Lâm Yêu thở dài, như đang hồi tưởng: “Cậu còn nhớ hồi trước chúng ta đến nhà họ Nghiêm đôi khi gặp Nghiêm Dữ không, lúc đó cứ thấy Nghiêm tổng lạnh lùng như tảng băng ấy.”

“Trước khi hai người cưới, tớ còn lo cho cậu, sợ Nghiêm Dữ lạnh nhạt với cậu.”

Ngu Phồn nhíu mày: “Không có đâu, tính Nghiêm Dữ khá tốt mà. Anh ấy luôn nói năng nhỏ nhẹ, không hề lạnh lùng.”

Lâm Yêu kinh ngạc nhướng mày, không khỏi lẩm bẩm: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi…”

Ngu Phồn khựng lại: “Thật mà.”

“Thôi được rồi, cậu thử giãy xem, nút thắt này có chắc không.”

Lâm Yêu vừa buông tay thì bỗng nghe thấy tiếng cửa điện tử.

【Đã mở khóa】

Ngu Phồn giật mình, ai vào được vậy?

Cô không nghĩ nhiều, theo bản năng chạy ra ngoài xem.

Đứng trước cửa chính là người chồng đáng lẽ phải đi công tác, nhưng bây giờ lại quay về.

Trong phòng khách là cô vợ với hai tay bị trói, vẻ mặt hoảng hốt.

Ánh mắt anh hơi trầm xuống dừng lại ở cổ tay Ngu Phồn, khiến tim cô lỡ một nhịp, giọng nói cũng thêm vài phần hoảng loạn: “Sao… sao anh lại về? Không phải đi công tác sao?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Nghiêm Dữ dường như càng lạnh hơn.

Ngu Phồn hiếm khi thấy Nghiêm Dữ lạnh lùng như vậy. Trước mặt cô, anh luôn dịu dàng, chưa từng nặng lời với cô dù chỉ một câu.

Bộ não chậm chạp của cô cuối cùng cũng nhận ra vấn đề nằm ở chỗ cổ tay bị trói của mình.

“Đây là… đạo cụ cho vở kịch của Yêu Yêu, em chỉ giúp cậu ấy thử xem thôi.” Cô khô khan giải thích.

Nghe vậy, Nghiêm Dữ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Lâm Yêu.

Lâm Yêu giật mình, trong nháy mắt có cảm giác như đang bị báo săn đuổi theo khi đi du lịch ở Châu Phi, toàn thân nổi hết cả da gà da vịt, cô vội vàng xách túi lên định chuồn: “Phồn Phồn, nhà hát tớ còn có việc, đi trước nhé!”

“Ơ…”

Ngu Phồn còn chưa kịp gọi lại thì Lâm Yêu đã chạy mất dạng.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ.

Không biết tại sao, hôm nay khí chất xung quanh Nghiêm Dữ đặc biệt lạnh lẽo, Ngu Phồn cũng không dám nói gì thêm. Cô cúi đầu cố gắng giãy giụa muốn cởi dây thừng, nhưng không ngờ Lâm Yêu trói rất chặt, cô làm thế nào cũng không cởi được.

“Từ từ thôi.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai.

Ngu Phồn ngẩn người, Nghiêm Dữ đã đi đến bên cạnh, cúi xuống cởi dây thừng cho cô.

Ngón tay anh rất đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, khi cởi dây thừng toát lên vẻ đẹp cấm dục.

Ngu Phồn dừng lại, cố gắng dời mắt đi, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh có phải không vui không? Vì em gọi Yêu Yêu đến nhà à?”

Nghiêm Dữ cúi đầu cởi dây thừng, giọng nói vẫn dịu dàng, nhưng lại có chút bất đắc dĩ: “Không phải, Tiểu Ngu, anh rất mong em có thêm nhiều bạn bè, nhưng anh cũng mong em biết tự chăm sóc bản thân.”

Dây thừng được cởi ra rơi xuống đất, cổ tay mảnh khảnh của Ngu Phồn vì giãy giụa quá mạnh mà bị dây thừng siết chặt, hằn lên những vết đỏ rõ ràng.

Nghiêm Dữ thở dài: “Anh đi lấy thuốc mỡ cho em.”

Thấy anh đi về phía phòng khách, Ngu Phồn chợt nhớ ra điều gì, vội vàng đuổi theo ngăn lại, nhưng đã muộn, Nghiêm Dữ nhìn bàn đồ ăn vặt, dừng bước.

Ngu Phồn lầm bầm đi tới: “Em xin lỗi.”

Nghiêm Dữ cụp mắt xuống: “Người nên nói xin lỗi là anh, Tiểu Ngu, anh khiến em cảm thấy áp lực và không vui sao?”

Nghe vậy, Ngu Phồn vội vàng lắc đầu: “Không phải, ý em không phải vậy. Những thứ này… là Lâm Yêu mang đến, em không hề muốn ăn.”

Nghiêm Dữ im lặng vài giây, nhìn Ngu Phồn, giọng nói vẫn bình thản như cũ: “Tiểu Ngu, trong bản báo cáo khám sức khỏe tiền hôn nhân, bác sĩ nói dạ dày em không tốt, nên ăn đồ nhà nấu nhiều hơn. Vì vậy anh mới không cho em ăn vặt bên ngoài, nếu em không muốn ăn thì anh cất đi nhé?”

Ngu Phồn còn có thể nói gì, đương nhiên là gật đầu.

Cô nhịn đau nhìn Nghiêm Dữ xách túi đồ ăn vặt vào thư phòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc