Công nóng nảy cưng chiều x Thụ đầu óc không lanh lợi
Đàm Dương là một tên lưu manh, một ngày nọ hắn vớt được một thiếu niên đang bất tỉnh ở bên bờ sông. Không ngờ sau khi tỉnh dậy, đối phương liền kéo tay hắn không ngừng gọi “tướng công”, bị hắn đẩy ngã xuống đất cũng không từ bỏ, cứ đuổi theo gọi mãi: “Tướng công, tướng công ...”
Thiếu niên kia vừa ngốc nghếch lại vừa nhõng nhẽo, gặm bánh khô thì chê cứng quá làm đau răng, mặc vải thô thì bị dị ứng nổi đầy mẩn đỏ, nhóm lửa thôi cũng bị khói hun đến mức nhào vào lòng hắn.
Đàm Dương mắng y là quỷ đòi nợ, y lại chớp đôi mắt ngấn lệ, rón rén lại gần dụi đầu vào người hắn: “Tướng công hung dữ quá, muốn ôm ôm...”
Mắng nặng lời hơn một chút, y còn sụt sịt khóc lóc tủi thân không thôi.
Vì tên nhõng nhẽo này mà Đàm Dương đổi đống gạo lứt trong cái vò nứt thành gạo trắng, dán lại tờ giấy che cửa sổ bị lủng lỗ chỗ. Thậm chí còn dựng hẳn một cái chuồng gà ở trong sân.
Chỉ vì tên ngốc kia nhìn chằm chằm vào trứng gà ở sát vách, lẩm bẩm nói rằng muốn uống canh trứng, hắn liền hùng hổ đi lên trấn mua củi về.
Lúc dân làng bắt gặp hắn ngồi xổm trước bếp nấu cháo liền cười bảo cây vạn tuế ngàn năm mà cũng biết nở hoa. Hắn chỉ kêu người ta cút đi nhưng vành tai lại đỏ bừng.
Tên ngốc kia tuy khờ, nhưng khi hắn bị sốt, y sẽ cầm khăn lạnh nhẹ nhàng lau đôi tay nóng rực của hắn hết lần này đến lần khác. Khi thấy hắn thay người ta đòi nợ bị bao vây, đồ ngốc kia sẽ nhảy lên người hắn, hét lên: “Không được đánh tướng công”, dù có bị đẩy ngã cũng sống chết ôm chặt lấy chân hắn.
Gió đêm của trấn Thanh Hà vẫn mang theo hương hoa hòe, trong cái khoảng sân bé xíu rách nát của Đàm Dương có thêm một cái đuôi nhỏ không thể tách rời.