Đàm Dương day day trán, cuối cùng vẫn không rời đi.
Trong căn bếp nhỏ, lửa tí tách cháy. Tuế Sơ ngồi bên cạnh hắn, câu được câu không vân vê vạt áo hắn như đang chơi đùa.
Đàm Dương khẽ thở dài: “Biết sao được, tạm thời nuôi vậy đi, cứ coi như nuôi con mèo con chó vậy.”
“E là ngươi chẳng được như ý đâu.”
Ông Vương cố tình kéo dài giọng, thấy Đàm Dương nghi hoặc liếc sang thì mới nhàn nhã nói:
“Thằng nhỏ này da dẻ quá mẫn cảm, mặc vải thô là phát ban như bây giờ đấy, ngươi nuôi như nuôi chó nuôi mèo, e là sẽ bị ngươi nuôi chết sớm thôi.”
Đàm Dương trợn tròn mắt, cứ như mèo bị dẫm trúng đuôi, gân xanh trên cổ giật thình thịch:
“Vậy… ta còn phải cung phụng y như tổ tông chắc?!”
Hắn tóm cổ áo Tuế Sơ, nhấc lên trước mặt quan sát bộ đồ thô kệch rộng thùng thình cùng làn da chi chít mẩn đỏ, yết hầu trượt lên trượt xuống.
“Mặc quần áo thôi mà cũng dị ứng được hả?”
Hắn quay sang gào lên với ông Vương, giọng gắt gỏng: “Thế theo ông, tôi phải mặc gấm vóc lụa là cho y chắc?!”
Chưa dứt lời đã bị tiếng gọi “tướng công” mềm nhũn đầy tủi thân của Tuế Sơ ngắt ngang.
Nhìn đôi mắt long lanh ướt lệ, Đàm Dương chỉ cảm thấy thái dương giật giật. Hắn đẩy Tuế Sơ ra bên cạnh, miệng mắng: “Ta xui tám kiếp mới gặp phải ngươi!”
Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay áo y lại thả lỏng ra không ít. Trong đầu hắn đã bắt đầu tính toán xem trong làng có nhà nào khéo tay, có thể may vài bộ vải mềm cho cái của nợ này không.
“Tướng công… huynh giận ta rồi sao?”
Tuế Sơ ngẩng đầu lên, lông mi còn chút dính nước.
“Im đi.” Đàm Dương ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Nhưng khi mái đầu kia lại khẽ tựa vào vai mình, hắn như bị quỷ thần sai khiến, vươn tay xoa nhẹ mái tóc mềm mượt.
Thuốc sắc xong thì cũng đã gần xế chiều.
Đàm Dương dùng khăn vải nhúng thuốc cho Tuế Sơ lau qua những vệt mẩn đỏ, hắn có bao giờ tự mình phục vụ cho người khác kiểu này đâu, lần đầu tiên không khống chế được sức lực, đến khi nghe thấy Tuế Sơ kêu đau mới nhận ra mình đã dùng sức mạnh quá.
Sức lực mặc dù đã giảm nhẹ đi, như nước thuốc chạm vào da lại gây ra những trận ngứa ngáy.
Tuế Sơ vô cùng ngứa, nhưng lại cắn chặt môi không dám tự ý động đậy, ánh mắt còn sáng lấp lánh mà nhìn hắn:” Tướng công đối xử với Tuế Sơ tối thiệt.”
Đàm Dương khẽ run tay, làm cho nước thuốc nóng hổi văng lên tay mình, bỏng rát đến mức hắn thầm chửi một câu, nhưng trong lòng thì lại âm thầm mềm lòng.
Trên đường về nhà, Tuế Sơ ghé vào lưng Đàm Dương, nhỏ giọng ngâm nga một khúc nhạc gì đó không nghe rõ.
Gió chiều lùa qua, mang theo mùi thảo dược thoang thoảng, Đàm Dương nhìn bóng hai người đổ xuống đất, chồng chất lên nhau, trong lòng chợt nghĩ có một thằng ngốc ở bên cạnh cũng không tệ đến mức đó.
Về đến nhà, nghĩ đến lời ông Vương nói, Đàm Dương đột nhiên nhận ra, nếu không mặc được vải thô thì chăn nệm của hắn cũng phải đổi mới.
Đây thật sự là một vấn đề lớn, trán Đàm Dương khẽ giật giật, trừng mắt liếc nhìn tên tổ tông còn đang cười ngốc ở bên cạnh.