“Mau cởi quần áo ra, còn muốn đến nhà ông Vương một chuyến nữa à?”
Đàm Dương thô lô tiến đến, muốn cởi đồ của Tuế Sơ ra, nhưng tay vừa chạm tới mấy chấm mẩn đỏ vẫn chưa biến mất trên da thịt liền vô thức giảm sức lực lại.
“Tướng công, Tuế Sơ có hơi lạnh.”
Tuế Sơ lúc này vẫn trần trụi, kéo nhẹ ống tay áo hắn, thân thể mảnh mai khẽ run rẩy.
Đàm Dương cắn răng, ánh mắt liếc qua cái mông vểnh cao của y, trong lòng rung động, đưa tay vỗ nhẹ một cái, mềm mềm mẩy mẩy, xúc cảm cũng không tệ lắm, sự tức giận trong lòng không hiểu sao tiêu tan hơn phân nửa.
“Chịu đựng đi.”
Đàm Dương quăng một câu rồi quay đầu đi, Tuế Sơ vốn định chạy theo sau, nhưng bây giờ đang không mặc quần áo, có hơi xấu hổ mà đứng lại trước cửa nhà, chỉ dám thò đầu ngó ra, mong Đàm Dương sẽ sớm quay lại.
Khi hắn quay về, trong tay là một gói đồ. Nhìn thấy Tuế Sơ lấp ló sau cánh cửa chỉ lộ ra hai con mắt, khoé môi Đàm Dương không nhịn được nhếch nhẹ, mặc dù khó nuôi thật đấy, nhưng cũng khá đáng yêu.
“Tướng công, tướng công đi đâu vậy?”
Vừa thấy hắn vào nhà, Tuế Sơ đã chạy ào tới, níu lấy tay hắn: “Ta đã chờ tướng công lâu lắm đó.”
“Còn đi đâu nữa, đi kiếm đồ cho thứ phiền phức nhà ngươi thay.”
Đàm Dương bực bội nói, từ trong túi đồ móc ra vài bộ quần áo mềm mại.
Đây là quần áo mới, hắn chạy hơn nữa cái thôn mới miễn cưỡng tìm được, còn dùng hết số bạc còn lại trên người mới mua được.
“Cảm ơn tướng công, tướng công tốt với ta quá, ta thích tướng công nhất.”
Lại mà ba câu này, Đàm Dương đã chai lì rồi, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì hết, chỉ đưa quần áo trong tay cho y: “Mau mặc vào đi.”
Tuế Sơ cười ngốc nghếch mặc đồ vào, có hơi lớn một chút, nhưng vẫn chấp nhận được.
Lăn lộn cho tới trưa, y bắt đầu đói bụng, cẩn thận từng li từng tí ôm bụng nhìn Đàm Dương: “Tướng công…Tuế Sơ đói bụng.”
Đàm Dương lúc sáng sớm có ăn một cái bánh bao, bây giờ nghe Tuế Sơ nhắc nhở mới chợt cảm thấy đói bụng.
“Chờ chút”
Hắn quay người vào bếp, nhớ là vẫn còn ít thức ăn, chỉ là để vài ngày rồi, không biết có hỏng hay không.
Hắn một thân một mình, đa phần đều mua đồ ăn bên ngoài để ăn, không có nấu cơm nên phòng bếp có hơi lộn xộn, nhưng có điều cũng không quá bẩn.
Lục tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy vài cái bánh đen thô cứng trong một cái chén được đậy nắp, Đàm Dương cúi đầu ngửi ngửi, thấy không có bị hỏng, liền nhóm lửa lên, để mấy cái bánh lên trên nướng.
“Tướng công, chúng ta ăn gì vậy?”