Thấy Tuế Sơ mặc quần áo quá chậm, Đàm Dương không kiên nhẫn giật lấy quần áo, thô lỗ lại nhanh chóng mà mặc vào cho Tuế Sơ, dắt tay y đi về phía nhà của đại phu.
Hắn cao lớn nên chân cũng dài, sải chân vừa lớn lại vừa nhanh, Tuế Sơ sau lưng căn bản đuổi theo không kịp, huống hồ mắt cá chân vốn dĩ còn đang bị thương.
Tuế Sơ thở hổn hển nói: “Tướng công, tướng công đi chậm một chút.....Ta theo không kịp.”
Đàm Dương khẽ dừng bước, quay đầu lại thì thấy Tuế Sơ hai má đỏ ửng, trên trán lấm tấm mồ hôi, vết thương ở chỗ mắt cá chân bên trong giày đã bị cọ rách đến mức chảy máu.
Hắn khẽ mắng thầm một tiếng, bước đến ôm ngang người y, bế xốc lên, miệng còn lẩm bẩm: “Đúng là đồ rắc rối!”
Miệng thì lẩm nhẩm khó chịu, nhưng bước chân lại vừa vững vừa nhanh.
Cánh cửa nhà của vị thầy thuốc chân đất khép hờ, hương thuốc hòa lẫn với mùi củi lửa ập vào mặt.
Đàm Dương đá tung cửa: “Vương Lão Đầu, nhìn thử xem y đang bị gì vậy”
Ông lão Vương bị Đàm Dương dọa giật mình, vừa thấy đứa nhóc xinh xắn trong ngực hắn thì nhướng mày: “Ồ, đào đâu ra thằng nhóc xinh trai vậy?”
“Đừng nói mấy lời thừa nữa.” Đàm Dương cau có: “Mau xem thử y bị làm sao.”
Biết rõ tính tình Đàm Dương, ông Vương cũng không chấp nhặt gì, nheo mắt lại gần, đưa tay chạm khẽ vào những nốt đỏ trên người Tuế Sơ. Y sợ hãi co người lại, chui vào ngực Đàm Dương, miệng còn rầu rĩ: “Tướng công, cứu ta…”
“Dị ứng.” Ông Vương thu tay về, lấy một nắm thảo dược từ mấy hũ thuốc xếp ở góc tường.
“Chắc đụng phải thứ gì không sạch sẽ. Sắc thuốc này lên uống, còn bã thì để ngâm nước tắm.”
Lão liếc qua mắt cá chân sưng đỏ của Tuế Sơ, vươn tay ấn nhẹ: “Không chạm đến xương, nghỉ ngơi kỹ vài hôm là ổn.”
Sau khi nói xong, ông thay đổi giọng điệu, trong mắt mang theo ý trêu ghẹo “Tướng công cơ à? Tên nhóc Đàm Dương ngươi cũng thật là, thành thân hồi nào mà không gọi ta qua uống một chén rượu”
Sắc mặt Đàm Dương đen lại: “Thành thân cái rắm! Đêm hôm qua nhặt ngoài đường về! Đầu óc có vấn đề, tỉnh lại liền dính lấy ta gọi tướng công không dứt, đuổi không đi, chửi cũng không đi.”
“Vậy à…” Ông Vương kéo dài âm tiết, trong mắt tràn ngập ý cười, với tính cách của Đàm Dương thì làm gì có chuyện đánh không đi mắng không đi.
Biết ông già này chẳng tin mấy, nhưng Đàm Dương cũng chẳng buồn giải thích thêm cho phí nước bọt.
Nhận thấy thang thuốc, ánh nhìn của hắn liếc qua bộ dạng tủi thân của Tuế Sơ, không hiểu tại sao có hơi bực bội trong lòng.
Tuế Sơ thấy hắn nhìn về phía mình, liền kéo kéo vạt áo của hắn làm nũng: “Tướng công ơi, ta đau…”
Ông Vương cười ra tiếng, lại trêu chọc lần nữa:” Đôi vợ chồng trẻ tình cảm tốt thật, hay là ở lại đây sắc thuốc luôn?”
“Ai vợ chồng…” Đàm Dương còn chưa nói dứt câu, Tuế Sơ đã đáng thương úp mặt vào ngực hắn, mềm nhũn như bông.