Sau Khi Nhặt Được Ngốc Tử, Ta Bị Ép Làm Trụ Cột Gia Đình

Chương 5: Tên Ngốc (2)

Trước Sau

break

Thôi thì chỉ là một thằng ngốc, coi như nuôi một con thú cưng nhỏ vậy.

Khẽ nhắm mắt lại, hắn ra quyết định. Đàm Dương cũng không hất tay Tuế Sơ ra, không nhịn được nói: “Không đuổi ngươi đi nữa được chưa, đừng có khóc nữa.”

Cũng chẳng hiểu sao cái người này lại có nhiều nước mắt đến thế, khóc nhiều đến mức khiến người ta phát bực.

Tuế Sơ ngay lập tức nín bặt, khẽ mỉm cười, nước mắt nói dừng là dừng ngay được, vừa nức nở vừa mềm giọng: “Cảm ơn tướng công.”

Đàm Dương thở dài, thầm nghĩ bản thân cũng tốt bụng quá rồi.

Nhìn gương mặt xinh đẹp đang tươi cười rạng rỡ của Tuế Sơ, hắn lại tự an ủi mình, ít nhất thì tên ngốc này cũng được cái mặt đẹp, coi như là để ngắm cảnh đẹp để thư giãn đầu óc đi.

Lông mi vẫn còn lấp lánh mang theo vài giọt nước, Tuế Sơ ăn xong cái bánh bao cuối cùng, cuối cùng cũng cảm thấy no bụng được một chút.

Giải quyết xong vấn đề no bụng của y, bây giờ y mới phát hiện những chấm mẩn đỏ trên người có chút đau ngứa, gương mặt vẫn còn đầy nước mắt khẽ nhăn lại, vô thức muốn đi tìm tướng công.

Đàm Dương lúc này đang rửa mặt trong sân, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tuế Sơ trần truồng đứng trước cửa nhà.

Không thể không nói, tên ngốc này mặc dù gầy, nhưng cái mông thì rất nhiều thịt, giống hai quả đào lớn, hai bên đùi cũng không ít thịt, chỉ là hình như những vết mẩn đỏ trên người y đã nghiêm trọng hơn một chút.

“Làm gì đó?” Đàm Dương bước đến gần: “Không mặc đồ là đang đợi ta hầu hạ ngươi à?”

Nói rồi hắn đẩy Tuế Sơ vào trong, lấy tạm một bộ đồ cũ của mình cho y mặc.

Tuế Sơ tuy đầu óc không lanh lợi lắm, nhưng những việc cơ bản như tự mình mặc quần áo thì y vẫn làm được. Y từ tốn mặc đồ Đàm Dương đưa vào.

Chỉ là quần áo của hắn toàn vải thô vải sợi, vừa mặc vào Tuế Sơ liền cảm thấy đau rát, da như bị kim châm.

“Tướng công, người của Tuế Sơ đau.” Y hít mũi, giọng nói mềm nhũn đầy đáng thương “Vừa ngứa vừa đau.”

Nói xong, còn đưa tay lên gãi hai cái, vết sưng đỏ trên da thịt lập tức có thêm hai vết cào.

Đàm Dương thấy thế liền vội vươn tay chặn cái cổ tay còn muốn cào thêm vài cái của Tuế Sơ lại: “Đừng có gãi, mặc quần áo vào ta dẫn ngươi đi khám thử.”

Thôn nhỏ ở phía nam chân núi có một người đại phu, bình thường đau đầu hay chóng mặt gì thì mọi người đều tìm ông.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc