Sau Khi Nhặt Được Ngốc Tử, Ta Bị Ép Làm Trụ Cột Gia Đình

Chương 4: Tên Ngốc (1)

Trước Sau

break

Hắn quay người móc từ trong ngăn tủ ra đống bánh bao chưa ăn hết hôm qua, ném cho y: “Ăn đi.”

Mấy cái bánh bao hôm qua còn sót lại đã nguội ngắt, nhưng vẫn còn tỏa ra một mùi thịt nhè nhẹ. Mắt Tuế Sơ sáng rỡ, xé giấy dầu ra, cầm một cái bánh bao định nhét vào miệng.

Bất chợt như nhớ ra điều gì đó, cái tay đang cầm bánh bao vòng một vòng rồi đưa đến trước mặt Đàm Dương: “Tướng công ăn trước đi.”

Rõ ràng là đã đói gần chết mà vẫn đưa bánh bao cho mình ăn trước. Đàm Dương khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt mờ mịt không rõ, ma xui quỷ khiến đưa tay ra nhận lấy cái bánh bao.

Thấy Đàm Dương cầm lấy, Tuế Sơ lập tức vui vẻ cầm cái thứ hai nhét ngay vào miệng. Bánh bao nguội thì không còn ngon nữa, nhưng y vẫn ăn một cách ngon lành.

Chăn trượt xuống theo từng động tác ăn uống của y, để lộ cơ thể trần truồng bên dưới.

Làn da tối qua vốn vẫn còn trắng trẻo non mịn, bây giờ đã nổi chi chít mẩn đỏ, nhìn đến sởn gai ốc.

Đàm Dương nhíu mày một cái, nghiêng người về phía trước kiểm tra: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Hỏi cũng thừa, tên ngốc như y thì làm sao biết được, y sững sờ nhìn những chấm đỏ trên cơ thể mình, khẽ nhăn mũi, ngơ ngác lắc đầu: “Ta không biết nữa.”

Nói xong, đôi mắt long lanh lại ngẩng lên nhìn Đàm Dương, khe khẽ cầu xin: “Tướng công, ta muốn ăn thêm một cái nữa…”

Hắn liếc nhìn bên trong gói giấy, thấy vẫn còn hai cái bánh bao: “Ngươi ăn đi.”

Tuế Sơ liền hớn hở ra mặt, nhìn hắn mềm mại nói: “Cảm ơn tướng công, chàng thật tốt, ta thích tướng công nhất.”

Đàm Dương đã hoàn toàn mặc kệ cái kiểu gọi “tướng công” ngọt xớt đó của y rồi, dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô, muốn gọi sao thì gọi, hắn cũng chẳng buồn để tâm nữa.

Cái bánh thứ hai cũng nhanh chóng bị Tuế Sơ ăn sạch. Đã đói cả một đêm, hai cái bánh căn bản không đủ cho y lấp bụng.

Y nhìn chằm chằm vào đống bánh còn lại ở trong gói giấy, tay ôm lấy bụng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không được ăn nữa đâu, phải để dành phần cho tướng công …”

Đàm Dương vốn đang ăn bánh liền khựng lại, quay đầu nhìn y. Chỉ thấy thằng ngốc đó ôm bụng, nhìn mấy cái bánh rồi nuốt nước miếng liên tục.

Khó nói nổi trong lòng đang có cảm xúc gì, hắn ngây ra vài giây, rồi vươn tay cầm lấy cái bánh bao cuối cùng, mạnh tay nhét vào miệng Tuế Sơ.

Tuế Sơ hoảng hốt, nếu y ăn mất thì tướng công sẽ không còn phần nên liền vội vã nhả ra, đưa ngược bánh lại về phía Đàm Dương: “Ta không ăn, tướng công ăn đi, tướng công đói mà, tướng công ăn đi…”

“Đừng có nói nhiều, ăn nhanh lên.” Đàm Dương lại nhét bánh bao vào trong miệng Tuế Sơ: “Ăn xong thì nhanh chóng cút lẹ cho ta.”

Nghe thấy câu nói phía sau của Đàm Dương, Tuế Sơ hoảng rồi, y vất vả lắm mới tìm được tướng công thì sao mà rời được, liền vội vàng đứng dậy kéo lấy ống tay áo của Đàm Dương, nước mắt nói rơi là rơi:  “Tướng công đừng có đuổi ta đi mà, ta không đi đâu, tướng công ở nơi nào ta ở đó, xin chàng đó...”

Ống tay áo của Đàm Dương bị kéo tới nhăn nhúm, đầu ngón tay nhấn mạnh vào lòng bàn tay muốn chảy máu tới nơi, từng giọt nước mắt nặng trĩu của Tuế Sơ nhỏ lên trên tay hắn.

Giấc mơ đêm hôm qua lại đột nhiên tràn lên trong tâm trí, cơ thể Đàm Dương cứng đờ, liếc nhìn tên ngốc đang khóc như thể trời sắp sập xuống, một chỗ nào đó ở trong lòng chợt mềm đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc