Sau Khi Nhặt Được Ngốc Tử, Ta Bị Ép Làm Trụ Cột Gia Đình

Chương 3: Lần Đầu Gặp Gỡ (3)

Trước Sau

break

Xem ra tên nhóc này là thiếu gia nhà giàu, vậy thì hắn cứu người thế này cũng sẽ không lỗ, đến lúc đó đòi thêm một chút bạc là được.

Múc nước lạnh ở trong sân mang vào nhà, hắn tùy tiện lau lau những vết bẩn trên người đứa nhóc.

Đừng có hỏi tại sao không dùng nước nóng, là bởi vì bản thân hắn còn lười không muốn đun thì dựa vào cái gì phải đun cho một người xa lạ? Hắn cũng đâu phải Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Lăn lộn đến hơn nửa đêm, Đàm Dương cực kỳ mệt mỏi, đẩy đứa nhóc kia lên giường, nhưng chỉ có điều cái giường này của hắn thật sự quá nhỏ. Một người ngủ thì còn tạm được, nhưng hai người ngủ thì thật sự quá chật chội, cho nên hắn đành ôm lấy đứa nhóc kia mà ngủ.

Dù gì cũng đều là đàn ông, mặc dù Đại Ung cho phép cưới con trai nhưng hắn cũng không thích đàn ông, nên là kệ đi, cứ ngủ trước đã.

Tia nắng vàng óng xuyên qua ô cửa sổ vỡ nát, chiếu lên những thanh xà gỗ phủ đầy mạng nhện.

Lẽ ra hôm nay cũng sẽ trôi qua yên ổn giống như mọi khi, thế nhưng người tính chẳng bằng trời tính, vừa mới sáng sớm tinh mơ thì Đàm Dương đã bị cái tên nhóc mà mình vừa nhặt về lúc nửa đêm gọi dậy.

Tuế Sơ rụt rè kéo kéo ống tay áo hắn, khẽ gọi: “Tướng công, ta đói…”

Đàm Dương do không ngủ đủ giấc nên sắc mặt đen thui, lớn tiếng nói: 

“Ta không phải tướng công của ngươi, đừng có gọi ta là tướng công.”

Nghe hắn nạt, Tuế Sơ liền sợ đến mức rụt người lại, hít mũi mà không dám nói gì.

Lúc này Đàm Dương mới nhận ra, tên nhóc này đầu óc đúng là có vấn đề thật chứ không phải là chỉ là kiểu mắng chửi kia.

Bình tĩnh một lúc, Đàm Dương xoay người bước xuống giường, nhặt quần áo ở bên giương lên mặc vào, quay đầu nhìn về phía tên nhóc đang co rúm ở góc giường: “Ngươi tên là gì?”

Y thấy Đàm Dương chịu để ý tới mình liền tươi cười bò về phía hắn, nói: “Tướng công, ta tên là Tuế Sơ á, huynh quên rồi à?”

“Ta đang hỏi tên đầy đủ kìa.”

Nhìn khuôn mặt mơ màng ngơ ngác của y, hắn chỉ biết thở dài một hơi đầy mệt mỏi, suýt thì quên mất, đây là một thằng nhóc ngốc nghếch.

Đàm Dương kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “Nhà ngươi ở đâu còn nhớ được không?”

Tuế Sơ phồng má nghĩ ngợi một lúc, nói: “Nhà của tướng công ở đây thì nhà của ta cũng ở đây.”

Đàm Dương: “.....”

“Tướng công, ta đói rồi, muốn ăn cơm.”

Đang nói chuyện, bụng Tuế Sơ còn phát ra tiếng "ùng ục" rất đúng thời điểm.

“Không có cơm đâu.”

Khi không nhặt về một cục phiền phức, trong lòng Đàm Dương thật dự cảm thấy rất phiền, suy nghĩ xem không biết nên cầm cái “củ khoai lang nóng bỏng tay” này thế nào bây giờ.

Hay là cứ trực tiếp bán đi, tên ngốc này trông xinh đẹp như vậy chắc là sẽ bán được không ít tiền.

“Vậy được thôi.” Tên ngốc kia hít hít mũi, cúi đầu ấn nhẹ bụng của mình, nói lầm bầm: “Ngươi không được kêu nữa, tướng công cũng không có cơm ăn.”

Tuế Sơ lại ngẩng đầu lên, ngây ngô cười một cái: “Không sao hết, chỉ cần tướng công ở đây là được rồi, Tuế Sơ có thể không ăn cơm cũng được.”

Nắng sớm xuyên qua song cửa sổ chiếu lên hàng mi cong cong khiến nó ánh lên màu vàng óng, đáy mắt thuần khiết của y khiến hắn chợt nhớ tới Uông Thanh Tuyền ở phía sau núi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc