“Má, xui xẻo thiệt chứ.”
Thiếu niên thấy hắn muốn đi liền bật khóc nấc lên, bởi vì cổ chân bị thương nên không đứng dậy được, chỉ có thể vừa bò vừa khóc: “Hu hu hu... tướng công ơi đừng bỏ ta mà, ta nghe lời lắm...huynh đừng đi... ta sợ…”
Giọng nói mềm mại đầy tội nghiệp, nhưng với một người lòng dạ sắt đá như Đàm Dương thì hoàn toàn vô dụng.
Thậm chí hắn còn bước nhanh hơn. Theo bước chân của hắn, tiếng khóc của tên nhóc kia càng lúc càng lớn.
Mãi cho đến khi không còn nghe được âm thanh của người kia, Đàm Dương mới thả chậm bước chân, nhưng cũng không chậm lại bao nhiêu.
Chỗ này cách nhà hắn không xa, đi không bao lâu đã đến đầu thôn, tiến vào thôn, đi về phía Đông hai trăm mét là đến nhà hắn.
Nơi gọi là nhà kia thực ra chỉ là vài gian nhà tranh xiêu vẹo, bên ngoài có hàng rào tre bao quanh thành một cái sân nhỏ.
Sân cỏ mọc um tùm, góc tường chất đầy những thứ lặt vặt, nhìn qua chẳng khác gì một nơi đã bị bỏ hoang.
Đàm Dương nhìn thẳng vào chính giữa phòng, tiện tay đặt mấy cái bánh bao trên tay lên cái bàn gỗ.
Căn nhà rất đơn sơ, chỉ vỏn vẹn một cái tủ treo quần áo, một cái bàn, hai cái ghế và một cái giường.
Sau khi đặt đồ xuống, Đàm Dương đi đến cạnh chum nước to ở bên phải sân. Hắn nhanh chóng cởi sạch quần áo, múc nước trong chum dội lên người, bắt đầu tắm rửa.
Buổi tối đầu hè vẫn còn có hơi lạnh, nước lạnh xối lên người khiến hắn run lên, nhưng vẫn quá lười biếng đi đun nước nóng.
Tắm xong, hắn leo lên giường chuẩn bị đi ngủ. Hôm nay đi đòi nợ hai nhà làm hắn mệt muốn chết.
Vừa nhắm mắt lại, tiếng gọi "tướng công" mềm nhũn của thiếu niên ban nãy chợt vang lên trong đầu.
Đàm Dương nhíu chặt mày, cảm thấy đầu mình chắc có vấn đề rồi mới nghĩ tới những chuyện này, vội lắc đầu xua hình ảnh y ra khỏi óc.
Cơn buồn ngủ dần dâng lên, lông mày của Đàm Dương giãn ra, thở đều đều, bắt đầu tiến vào mộng đẹp.
Trăng treo trên đầu, trong căn phòng tối đen như mực, Đàm Dương mồ hôi đầy đầu tỉnh dậy, trong tâm trí toàn là hình ảnh tên nhóc ban nãy bị sói ăn thịt.
Cảm giác bất an ngày càng lớn, cuối cùng hắn bật dậy khỏi giường, mang giày vào còn chưa kịp thay áo đã cầm dao găm lao ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ tên nhóc kia lúc chiều.
Gió đêm rít gào như tiếng gầm của dã thú, Đàm Dương mím chặt môi, bước chân càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng cũng tới nơi, hắn thấy tên nhóc kia đang nằm rạp dưới đất, không nhúc nhích. Đàm Dương chợt giật thót tim, chẳng lẽ… chết rồi à?
Hắn vội chạy tới, quỳ xuống kiểm tra thử, thấy người kia vẫn còn hơi thở mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ngất đi thôi.
Nhớ đến giấc mơ vừa rồi, Đàm Dương thở dài, dùng răng cắn lấy con dao găm, một tay đặt ngang đầu gối, một tay khoác qua vai bế y lên.
Ngoài dự liệu là người này nhẹ đến bất ngờ.
Về đến nhà, Đàm Dương ghét bỏ cởi bộ quần áo bẩn thỉu trên người tên nhóc kia xuống, không nghĩ tới chất liệu quần áo của y rất tốt, ít nhất thì cũng là loại mà hắn không mua nổi.