Vào một buổi xế chiều đầu hạ, không khí phảng phất chút se lạnh. Đàm Dương ngậm một cọng cỏ dại vừa nhổ được ở ven đường, tay xách theo mấy chiếc bánh bao ăn dở, lững thững bước đi trên con đường về nhà.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất sau núi, bầu trời tối dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trên con đường núi ngoằn ngoèo chỉ có một mình Đàm Dương, nhưng hắn lại chẳng có chút sợ hãi nào, trái lại còn chậm rãi bước đi, như thể đang tận hưởng cảm giác yên bình này.
Bên trái con đường là rừng núi, bên phải là một con suối rộng chừng ba mét.
Gió chiều thổi qua rừng cây tạo nên những tiếng xào xạc xen lẫn với tiếng nước chảy róc rách, Đàm Dương lắng tai nghe giống như đang thưởng thức một bản nhạc của thiên nhiên.
Đột nhiên, hắn mở to mắt, dừng bước lại, hôm nay trong điệu nhạc đó hình như xen lẫn chút âm thanh khác, yếu ớt lại đứt quãng, giống như tiếng ai đang khóc.
Đàm Dương từ trước đến nay không hề tin vào quỷ thần, nhưng bây giờ trong lòng của hắn vẫn có chút sợ hãi. Tay phải vô thức nắm chặt con dao sau lưng, Đàm Dương nghiêng người lắng nghe, phát hiện âm thanh là từ bờ sông truyền đến.
Rút dao găm ra, Đàm Dương chậm rãi đi đến bờ sông, hắn ngược lại muốn xem xem là người hay là quỷ.
Càng đến gần, tiếng khóc càng rõ hơn. Nghe giọng thì chắc là một người đàn ông.
Đàm Dương lau mồ hôi lạnh trên trán, từng bước từng bước tiến lại gần nơi phát ra âm thanh.
Vạch lớp bụi cây rậm rạp ra, tầm nhìn liền thoáng đãng hẳn. Cuối cùng hắn cũng thấy được người đang khóc, là một người mặc áo màu xanh nhạt.
Thân thể căng cứng lập tức thả lỏng, Đàm Dương xách dao bước tới. Hắn muốn xem thử rốt cuộc là ai mà giữa đêm khuya lại dám dọa người như vậy.
Chân hắn dài, bước mấy bước đã đến được trước mặt người kìa: “Này, một tên thanh niên trai tráng như ngươi mà ở đây khóc lóc cái gì thế?”
Hắn vung dao, dùng sống dao chạm vào người đang khóc, người kia cúi gằm đầu, khóc thút thít. Nói là đàn ông thì không đúng lắm, nhìn vóc dáng và tuổi tác, rõ ràng là một đứa nhóc thì đúng hơn.
"Ta..."
Tên nhóc kia ngẩng đầu nhìn hắn, yếu ớt nói khẽ, Đàm Dương thấy trên mặt y dính đầy bùn đất, chỉ có đôi mắt hạnh là lấp loáng, ẩm ướt mang theo chút nước.
Thấy người kia không có tính uy hiếp đối với mình, Đàm Dương cất con dao găm trên tay ra lại sau lưng, cũng chính là lúc này, tên nhóc kia đột nhiên nhào tới, ôm lấy bắp chân hắn, khóc òa lên, nhìn hắn mà kêu: “Tướng công, sao bây giờ huynh mới đến đón ta vậy, ta đói quá…”
Đàm Dương cả kinh, theo phản xạ mà đá văng người kia ra: “Mẹ kiếp, ngươi làm cái quái gì vậy?”
Tên nhóc bị đá đau, khóc to hơn một chút, ngồi tại chỗ gương mắt nhìn Đàm Dương, khịt mũi nói:
“Tướng công, huynh đá ta đau quá”
“Tướng công cái đầu ngươi ấy! Gọi bậy bạ cái gì vậy!”
Đàm Dương nhíu mày, cảm thấy như mình gặp phải kẻ điên, lập tức quay người định rời đi.